Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1121: Phủ khố (1)



Hạ Hầu Nghiệp sầu thảm nói:

- Đại ca, ngươi hỏi hảo nhi tử của ngươi, chất nhi tốt của ta, hảo nam nhi của Hạ Hầu gia chúng ta một chút đi.

Hạ Hầu Thành trầm mặt, rơi vào trên người Hạ Hầu Kiếm, trầm giọng nói:

- Kiếm nhi, đây là có chuyện gì?

Hạ Hầu Kiếm dù sao cũng chột dạ, bị ánh mắt Hạ Hầu Thành nhìn chằm chằm vào, lập tức cúi đầu xuống nói:

- Cha, ta đây cũng là vì tốt cho Hạ Hầu gia chúng ta thôi. Kiện huyền khí cửu giai kia xuất từ mai táng chi địa, vốn là nên là vật của Huyết Thần Cung, cha ngươi nhanh chóng mở ra bảo khố, để huyền khí kia vật quy nguyên chủ đi. Ngàn vạn không nên vì một kiện huyền khí mà tổn thương đến tình cảm giữa Hạ Hầu gia chúng ta và Huyết Thần Cung.

- Cái gì?

Hạ Hầu Thành trừng lớn mắt, tựa hồ không thể tin được nhìn qua con của mình, đột nhiên cả giận nói:

- Cho nên ngươi liền dẫn theo người Huyết Thần Cung đến đây sao?

Hắn từ sớm đã chú ý tới hai gã cường giả Huyết Thần Cung kia, loại khí tức yêu dị kia khiến hắn cảm thấy một hồi không khỏe, sau khi nghe Hạ Hầu Kiếm nói xong, liền lập tức đoán được là người Huyết Thần Cung.

Hạ Hầu Nghiệp khổ sở nói:

- Hảo nhi tử của ngươi hiện giờ đã là đệ tử Huyết Thần Cung, tuyên bố muốn làm ra một phen sự nghiệp để cho chúng ta xem đấy.

- Ngươi... Súc sinh ah

Hạ Hầu Thành tức đến thiếu chút nữa phun ra máu tươi, mắt trợn lên như muốn nứt, tại chỗ lâm không bạo lên, trong song chưởng đánh ra xu thế bài sơn đảo hải, đánh cho không khí tầng tầng sụt lún, ép tới người Hạ Hầu Kiếm.

- Lại dám ra tay với đệ tử Huyết Thần Cung chúng ta, muốn chết.

Hai gã Huyết Thần Cung kia cũng là cường giả Võ Tôn cửu tinh, trong chốc lát nhao nhao ra tay, hai đạo huyết quang bắn ra, ngựng hợp trước người Hạ Hầu Kiếm, hóa ra một đạo huyết chưởng đẩy lên.

"Phanh"

Hai cổ cự lực va chạm, huyết chưởng bị nổ nát bấy, hai gã người Huyết Thần Cung trong lòng đều rùng mình, thực lực Hạ Hầu Thành này rất mạnh, sợ rằng cũng là một khúc xương khó gặm đây.

Hạ Hầu Kiếm dưới dư âm của hai cổ công kính bị chấn đến nội thương, liên tiếp lui về phía sau, kinh sợ nói:

- Cha, ngươi lại muốn giết ta? Hạ thủ lại không chút lưu tình nào cả?

Hạ Hầu Thành vẻ mặt vẻ thống khổ, nhưng rất nhanh đã bị kiên quyết thay thế, lạnh lùng nói:

- Sinh ra nghịch tử như ngươi, ta phải tự tay quân pháp bất vị thân mới được.

- Tốt, tốt, thì ra ngươi tuyệt tình như thế.

Hạ Hầu Kiếm liên tục chỉ huy đám người Tổ gia và Trường Tôn gia, cuồng nộ nói:

- Lên, đều lên cho ta, ai không lên ta giết người đó.

Người Tổ gia và Trường Tôn gia hai mặt nhìn nhau, không ai muốn động thủ cả. Vốn Hạ Hầu Kiếm trong mắt bọn hắn chỉ là một tên tôm tép nhãi nhép, bây giờ lại muốn chỉ huy mình, bọn hắn đương nhiên không chịu, nhưng lệnh bài Huyết Thần Cung ở trên tay hắn nên cũng không dám công nhiên cải lời, nguyên một đám đứng ở đó ánh mắt lạnh như băng, không ít người càng nghiêng đầu đi, không lên tiếng

Hạ Hầu Kiếm cười lạnh nói:

- Các ngươi hôm nay đã động thủ đối với Hạ Hầu gia, cho rằng hiện giờ không động Hạ Hầu gia sẽ bỏ qua các ngươi sao? Bốn phía nơi này ít nhất mai phục hơn trăm người, nếu các ngươi không động thủ thì đều phải chết.

Mọi người nhướng mày, quả nhiên mảng lớn tiếng xé gió nhao nhao vang lên, bốn phương tám hướng lao ra rất nhiều võ giả, nguyên một đám tập kích tới người hai nhà.

Người hai nhà trong nội tâm đều phát khổ, một mảnh bất đắc dĩ, nếu Huyết Thần Cung đã nhúng tay, bọn hắn chuyến này không thể gặt hái được gì rồi, loại tình huống này đã sớm muốn lui, nhuưng giờ lại bị người Hạ Hầu gia vây công tới, chỉ có thể ra tay ứng phó, nhưng chẳng ai có ý chí chiến đấu cả.

Trong đình viện rất nhanh loạn thành một bầy, hai nhà phái tới cũng đều là tinh anh, liên hợp thực lực lại còn trên cả người Hạ Hầu gia, chỉ là lúc này lại không ai chịu đứng ra làm Bọ Ngựa, để Hoàng Tước như Huyết Thần Cung được lợi cả, chỉ thoáng ứng phó, đánh mặc dù loạn, nhưng lại không kịch liệt.

Tinh lực Hạ Hầu Nghiệp thì vẫn một mực chú ý đến Hạ Hầu Thành và hai gã cao thủ Huyết Thần Cung so chiêu, ba người đều là Võ Tôn cửu tinh, dưới tế huyết chi pháp quỷ dị kia của Huyết Thần Cung, Hạ Hầu Thành chỉ có thể đau khổ chèo chống, nhưng vẫn liên tiếp bại lui, dần dần rơi vào hạ phong.

Chiến đấu trình độ này, dưới Võ Tôn cửu tinh bị cuốn vào sợ rằng sẽ lập tức tan thành mây khói, trong lòng Hạ Hầu Nghiệp thấy thế cực kỳ khẩn trương, liền hô lên:

- Đại ca, đừng đấu nữ, ngọc bi kia cho bọn hắn là được.

Thân ảnh Hạ Hầu Thành không ngừng lập lòe trong huyết quang, quát:

- Nhị đệ, cha một mực nói ta ngây thơ, hiện giờ ngây thơ chính là ngươi a. Cho dù giao ra ngọc bi, bọn hắn có thể buông tha chúng ta sao?

- Khặc khặ-x-xxxxx, rất có giác ngộ đấy, cải lệnh Huyết Thần Cung, một mình mang bảo vật đi ra, cái đó chỉ có đường chết

Một gã người Huyết Thần Cung nhe răng cười nói, một thanh huyết thứ nhận trong tay đột nhiên một phân thành hai, thừa lúc không đề phòng phá vỡ phòng ngự Hạ Hầu Thành, một cây thứ nhận càng trực tiếp đâm vào đầu vai hắn.

Hạ Hầu Thành đột nhiên đau đớn, chỉ cảm thấy trên bờ vai tê rần, hắn cuồng nộ chống đỡ mũi kiếm đâm vào cơ thể, ngược lại còn lấn người tới, chụp một chưởng tới trán người nọ, một vòi máu tươi lập tức bắn ra từ vai hắn.

Đối phương kinh hãi, không thể tưởng được Hạ Hầu Thành lại dũng mãnh như thế nên không kịp tránh né, chưởng phong rơi xuống, đột nhiên hắn cắn răng một cái, thân thể đột nhiên bạo liệt ra, hóa ra một đoàn huyết vụ, khiến một chưởng đối phương trực tiếp rơi vào khoảng không..

Hạ Hầu Thành nhướng mày, giờ phút này một người khác thì bay từ trên xuống, hắn vội vàng lâm không thối lui, đồng thời một phát bắt lấy huyết nhận trên đầu vai rút ra, lập tức mang ra mảng lớn huyết nhục, lộ ra bạch cốt um tùm, càng khiến cho hắn tức giận chính là, trên mảng lớn huyết nhục kia lại là một mảnh đen kịt, không ngờ lại có kịch độc.

Người hóa thành huyết vụ kia quay người lại ngưng thành hình người, chỉ có điều nguyên khí đại thương, sắc mặt tái nhợt lui ở một bên nghỉ ngơi, lạnh nhạt quan sát chiến trường.

Trên mặt người khác thì lộ ra vẻ cười lạnh, thấy Hạ Hầu Thành đã trúng độc nên cũng không vội tiến công, chỉ đánh hao tốn, khiến độc huyết trong cơ thể đối phương phát tác nhanh hơn thôi.

Hạ Hầu Nghiệp thấy thế buồn phiền không thôi, lớn tiếng nói:

- Các ngươi phải như thế nào mới có thể buông tha Hạ Hầu gia ta đây? Ngọc bi cho các ngươi, mạng của ta cũng cho các ngươi, chẳng lẽ còn không đủ?

Người Huyết Thần Cung cười lạnh nói:

- Đương nhiên không đủ, cải lời Huyết Thần Lệnh, phải làm tốt chuẩn bị bị xóa tên khỏi đại lục.

Hạ Hầu Nghiệp bi phẫn không thôi, rút ra bảo kiếm liền vọt lên, kiếm quang đảo qua một mảnh, nhưng đâu phải là địch thủ của người Huyết Thần Cung, tên đang quan chiến kia cười lạnh một tiếng, thân thể khẽ động, liền tay không bắt lấy bảo kiếm kia, "Phanh" lên tiếng mà đoạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.