Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1127: Đại phong xa (2)



– Tinh Kỳ Thập Vạn Trảm Diêm La

Tào Á Tinh phi thân lên, đột nhiên ôm đồm lấy Huyết Thần Kỳ phất phơi trên bầu trời, hóa kỳ thành đao, chém tới người Lý Vân Tiêu, dưới lực lượng bành trướng kia, trong huyết hải chốc lát bị tách ra thành hai nửa, mãnh liệt không thôi.

– Hừ, ta không có hứng thú chơi với ngươi, bởi vì ngươi đã mất đi tư cách.

Lý Vân Tiêu ánh mắt phát lạnh, hai ngón điểm nhẹ, hai thanh Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm bắn ra, ở trên không trung ngưng tụ thành song kiếm đồ trận, trong chốc lát kiếm khí tung hoành, những nơi đi qua một mảnh thanh trong sáng lãng, không có nửa điểm dơ bẩn, kiếm thế như cầu vồng, trảm lên trên huyết kỳ, tóe phát ra đạo đạo linh áp, giống như mạng nhện giăng khắp bầu trời.

– Chuyện gì xảy ra thế?

Tào Á Tinh trong nội tâm đại chấn, trong mắt lộ vẻ vẻ kinh ngạc, Huyết Thần Kỳ của hắn dưới kiếm uy đã bắt đầu xuất hiện vết rách, từng hạt máu huyết hóa thành hạt châu tiêu tán từ bên trong, mà kiếm khí của đối phương không chỉ không có dấu vết tiêu tán, ngược lại càng ngày càng mạnh chấn vào trong kỳ, muốn triệt để phá hủy nó.

– Đáng chết, không có đạo lý ah.

Tào Á Tinh cắn chặt răng, toàn bộ lực lượng rót vào trong kỳ, lập tức huyết sắc quang mang phóng đại, chấn ra đạo đạo kiếm khí, nhưng đã thập phần miễn cưỡng, Huyết Thần Kỳ này tâm thần tương tu với hắn, nếu tổn hại thì hậu quả không thể lường được, hắn vội vàng dốc hết toàn lực chấn khai kiếm đồ chi trận, liên tiếp lui về phía sau vài trăm mét.

Huyết quang đầy trời trong lúc Tào Á Tinh bại lui cũng đều đã bị thu vào trng Huyết Thần Kỳ, khôi phục một mảnh bầu trời trong sáng

Tào Á Tinh sắc mặt trắng bệch, nhan sắc cờ xí trên tay trở nên thập phần thảm đạm, hơn nữa còn nứt ra đại lượng quy vân, đã bị tổn hại rồi, hắn cắn răng nói:

– Ngươi đây là huyền khí gì? Đừng nói với ta là hai kiện huyền khí cửu giai đấy.

Nội tâm của hắn ghen ghét muốn chết, hai chuôi bảo kiếm này vừa nhìn đã biết không phải là phàm vật, cái này còn không phải là Lý Vân Tiêu đoạt được trong Tu Di Sơn sao, tăng thêm những thứ trong Tu Di Sơn… trời ạ, trên người tiểu tử này đến cùng có bao nhiêu bảo bối đây.

Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, nói:

– Ta nhớ lúc trong Tu Di Sơn ngươi cũng đã nhận được một thanh kiếm không tệ, sao hả, chẳng lẽ nộp lên tổ chức rồi sao? Không thể nào đâu, ta thấy ngươi cũng không phải loại người đại công vô tư như thế mà?

Tào Á Tinh biến sắc, ngày đó mấy bảo vật trong Tu Di Sơn ngoài trừ một mình Lý Vân Tiêu hốt hết ra, La Thanh Vân đã đoạt được một thanh trường thương, Từ Thanh được một mặt bảo kính, mà hắn lại chiếm được một thanh lợi kiếm, việc này hắn chưa bao giờ nói qua với bất luận kẻ nào cả, chỉ một mình một người yên lặng luyện hóa, hôm nay đó chính là át chủ bài lớn nhất của hắn.

Nhưng giờ phút này hắn lại do dự, ở trên không Huyết Thần Cung bạo lộ lá bài tẩy của mình tuyệt đối không phải là hành động khôn ngoan, hơn nữa từ kiếm đồ kia mà xem, mình mặc dù lấy ra lợi kiếm cũng chưa chắc áp chế được Lý Vân Tiêu, huống hồ người này gần đây quỷ kế đa đoan, át chủ bài rất nhiều, những thủ đoạn trong Tu Di Sơn còn chưa thấy hắn dùng ra cái nào cả.

Tào Á Tinh trong nội tâm đột nhiên dâng lên một loại cảm giác vô lực, vốn cho rằng mình hoàn toàn xứng đáng là người nổi bật trong lớp trẻ, những cường giả trẻ tuổi nổi danh từ lâu kia hắn cũng không để trong mắt, nhưng phát hiện một Lý Vân Tiêu không chút danh tiếng nào lại khiến hắn triệt để không cách nào, loại ngạo khí ngày xưa thoáng cái đã tan thành mây khói.

– Hừ, quả nhiên có chút trò, chỉ là hôm nay ngươi đắc tội Huyết Thần Cung, không phải ta, ta không có lý do gì liều mạng với ngươi cả, tự nhiên sẽ có người tới thu thập ngươi.

Hắn sau khi tỉnh táo lại, thu Huyết Thần Kỳ vào, ôm tay mà đứng:

– Đại Địa Tức Nhưỡng kia nói cho ngươi biết cũng không sao, đang ở trong tay Huyết Thần Tử, có bản lĩnh thì ngươi tới đoạt đi!

– Ah? Ngươi sao hảo tâm như vậy?

Lý Vân Tiêu khẽ chau mày, nhìn bộ dạng Tào Á Tinh cũng không giống như nói dối, nhàn nhạt hỏi:

– Không biết Huyết Thần Tử kia có thực lực gì?

Tào Á Tinh khinh thường mỉa mai nói:

– Ngươi thật sự muốn đi? Nói cho ngươi cũng không sao, gia sư vào năm năm trước đã là cường giả Võ Đế ngũ tinh, mấy năm này bế quan không ra, hiện giờ đã lâu không ai dám đàm luận tu vi của hắn nữa rồi, ta thấy không thất bát tinh thì cũng phải lụctinh. Ngươi thật sự muốn cướp đoạt bảo bối trongtay một cường giả Võ Đế lục tinh sao?

– Ân, trình độ lục thất tinh sao, quả thực có chút phiền phức.

Lý Vân Tiêu trầm ngâm, hôm nay chiến lực mạnh nhất bên người hắn chính là Mạc Tiểu Xuyên, nhưng mặc dù là Mạc Tiểu Xuyên cũng mới chỉ là tứ tinh thôi, dù nghịch thiên nhiều nhất cũng chỉ có thể khiêu chiến ngũ tinh. Giữa Võ Đế chênh lệch mỗi tầng đều khác nhau một trời một vực, ở Tống Nguyệt Dương Thành, Mạc Tiểu Xuyên và Hác Liên Thiểu Hoàng liên thủ cũng không phải đối thủ của Tu Đan Hàn, mà Tu Đan Hà cũng chỉ là Ngũ Tinh đỉnh phong thôi.

– Hừ, không biết trời cao đất rộng, phiền phức của ngươi đã đến, làm tốt chuẩn bị táng thân tại Huyết Thần Cung đi.

Tào Á Tinh cười lành lạnh nói, chỉ thấy hộ sơn đại trận bên dưới mở ra, hơn mười đạo nhân ảnh bay lên, tất cả thần thức đều rơi vào trên người Lý Vân Tiêu, người tới nguyên một đám sát khí ngập trời, vô cùng dơ bẩn, bộ dáng càng hung thần ác sát, vô cùng xấu xí.

Lý Vân Tiêu cả kinh nói:

– Á Tinh huynh, ta vốn vẫn cảm thấy ngươi xấu, không thể tưởng được trong tông môn ngươi lại được coi là mỹ nam tử, khó trách ngươi một mực dừng lại ở nơi dơ bẩn như Huyết Thần Cung, thì ra là để tìm được tự tin ở phương diện tướng mạo.

Công pháp trong Huyết Thần Cung tu tập dơ bẩn trong thiên hạ, không chỉ vặn vẹo tâm linh người, mà ngay cả thân thể cũng bị biến đổi.

Tào Á Tinh cắn răng cả giận nói:

– Lý Vân Tiêu, ngươi có biết không, loại người tự tin và bình tĩnh như ngươi khiến ta thấy vô cùng chán ghét, rất căm tức, ta thật sự rất muốn rất muốn lấy đế giày dẫm nát mặt loại người như ngươi.

Loại dũng khí khinh thường quần hùng, mưu trí gặp nguy không loạn, cùng với khí độ phong khinh vân đạm của đối phương, không cái nào mà không phải là thứ hắn muốn theo đuổi, nhưng khí chất vốn nên thuộc về mình, lại xuất hiện trên người đối thủ khiến hắn vô cùng tức giận và phẫn hận.

– Tào trưởng lão, người kia là ai? Các ngươi quen biết sao?

Trong hơn mười ngươi kia, một gã cường giả cũng là Võ Tôn đỉnh phong nhíu mày hỏi, trong hốc mắt lộ ra sát khí

Tào Á Tinh hừ lạnh một tiếng, nói:

– Chưa nói tới quen biết, chỉ có điều biết rõ danh tự thôi, còn làm phiền phiền Vũ trưởng lão hỗ trợ xử lý.

– Ah? Dùng thực lực của Tào trưởng lão, chút việc nhỏ ấy cũng muốn ta động thủ?

Vũ trưởng lão sắc mặt lộ ra vẻ hồ nghi, hiển nhiên cũng không phải loại vụng về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.