Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1131: Truy trốn (1)



Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong nháy mắt, từ khi Huyết Thú biến mất Huyết Thần Tử đã sững sờ một chút, sau đó thấy Lý Vân Tiêu đã chạy ra ngoài được hơn ngàn mét, lúc này mới kịp phản ứng, nổi giận gào thét, trực tiếp hóa thành một đạo huyết quang lập tức đuổi theo.

Huyết Độn thuật cũng là độn thuật cực kỳ cường đại, tăng thêm tu vị kinh thiên của Huyết Thần Tử, chỉ mấy cái nháy mắt đã đuổi tới gần hơn trăm mét, khiến Lý Vân Tiêu rất cảm thấy áp lực.

– Ngươi quả nhiên là muốn chết ah, thu Huyết Thú kia, dẫn tới nhân vật cường đại như thế đuổi giết, Huyết Độn thuật hoàn toàn không hề dưới Lôi độn của ngươi a!

Thanh âm phàn nàn của Yêu Long truyền đến, bất mãn nói:

– Vừa tìm được đường sống trong chỗ chết nhặt về một cái mạng, lại bắt đầu làm lung tung rồi, ngươi thật là một tên phiền toái.

Bất quá nó cũng chỉ chỉ phàn nàn thôi, dù sao có Giới Thần Bi, đánh không lại thì cứ trốn, chỉ cần không phải Võ Đế đỉnh phong tới, trên cơ bản không thể nào phá vỡ được thế giới chi lực cả.

Lý Vân Tiêu cười to không thôi, nói:

– Ha ha, bắt vật kia hoàn toàn là ngoài ý muốn, bất quá ta thấy nó đối với Huyết Thần Tử thập phần trọng yếu, cũng tiện dùng để trao đổi Đại Địa Tức Nhưỡng.

Yêu Long hừ lạnh nói:

– Ngươi có tư cách gì tiến hành trao đổi với hắn, ngươi thấy đối phương sẽ cho ngươi cơ hội này sao?

Lý Vân Tiêu lạnh nhạt cười nói:

– Cơ hội đều là do người tạo ra, không nói với ngươi nữa, bị hắn đuổi theo thật là phiền toái.

Hắn nuốt vào mấy hạt đan dược, khiến lực lượng đã bắt đầu bất lực lại được tăng cường, tốc độ thoáng nhanh hơn một ít, lại kéo ra khoảng cách với Huyết Thần Tử.

Xa xa chỗ Huyết Thần Cung, tất cả mọi người đều bị kinh biến kia dọa đến trợn mắt há hốc mồm, trọn vẹn yên tĩnh thêm vài phút đồng hồ

“Ọt ọt”

Một người nuốt mạnh nước miếng, gian nan nói:

– Chúng ta có cần đuổi theo không?

– Truy? Ngươi đuổi thế nào? Có cung chủ đuổi theo rồi, tự nhiên không cần chúng ta quan tâm.

Tên còn lại hừ lạnh, trong ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc nói:

– Bất quá như thế nào vô duyên vô cớ xuất hiện một tên sát tinh như vậy? Người này rốt cuộc là ai? Có địa vị gì?

Ánh mắt của hắn bất giác liếc về phía Tào Á Tinh và Vũ trưởng lão, hai người đều chấn động toàn thân, mồ hôi lạnh đầm đìa, ánh mắt tất cả cường giả đều hội tụ đến trên người bọn họ, loại cảm giác này cũng không phải gánh nặng bình thường, mà là như bị ghim thành gai nhím vậy.

Hai người dù nằm mơ cũng không nghĩ ra tình thế lại chuyến biến đến mức này, Huyết Thú bị người đoạt đoạt, bàn về tội trạng, hai người dù chết một ngàn lần cũng không đủ.

Bất quá hai người đều là loại tâm trí siêu cao, ánh mắt vụng trộm liếc nhìn nhau, lập tức trao đổi thần sắc, trong nội tâm liền đại định…, đã làm xong ý định đổi tất cả trách nhiệm lên trên người Tư Mã Xuyên Hằng rồi.

Người chết, vĩnh viễn đều là người chịu oan ức tốt nhất.

– Tiểu tử, ngàn vạn đừng để ta đuổi theo ngươi, nếu không ngươi nhất định sẽ hối hận vì đã sinh ra trên đời đấy.

Huyết Thần Tử ở sau lưng không ngừng gầm hét lên, cả người đều tức điên rồi, đặc biệt là khi thấy Lý Vân Tiêu chỉ có tu vị Võ Tôn nhất tinh càng cảm giác như mình bị đùa nghịch, xấu hổ và giận dữ không thôi. Lại không biết Lý Vân Tiêu cũng là trong lúc vô tình mới thu Huyết Thú, còn tưởng rằng đối phương đã có dự mưu, không ngừng uy hiếp nói:

– Ta sẽ lột da ngươi sau đó hầm ăn, lúc lột sẽ hạ đao từ xương sống, một đao phân làn da trên lưng thành hai nửa, chậm rãi dùng đao tách ra làn da và cơ bắp, xé mở ra như hồ điệp giương cánh, sau đó xoa dầu vừng, hương hành tây...

Một tràng lời lẽ kinh tỡm được hắn êm tai nói ra, còn nương theo thanh âm khàn khàn, nghe được cảm thấy cực kỳ âm trầm khủng bố.

Nhưng Lý Vân Tiêu không nhịn được cười lên nói:

– Ha ha, nói nhiều như vậy, ngươi quên thêm muối rồi. Như vậy đi, ta gọi là Lý Vân Tiêu, ta tự thêm muối cho mình.

– A, đáng chết ah!

Huyết Thần Tử thấy không dọa được đối phương liền tức đến “Oa oa” kêu to, hắn thấy đối phương nhỏ tuổi, cho rằng tùy tiện dọa một chút sẽ có hiệu quả, không thể tưởng được còn bị mỉa mai, hắn tức đến mức máu huyết bốc lên, vọt mạnh lên, tốc độ lại nhanh hơn vài phần.

Lý Vân Tiêu cả kinh, cũng dốc sức liều mạng nuốt lấy đan dược, nổi giận chạy đi, khoảng cách giữa hai người thủy chung duy trì chừng mấy ngàn thước, chỉ có điều chênh lệch lại đang không ngừng được thu nhỏ lại.

Yêu Long mắng:

– Tên đáng ghét, càng khiến người phát bực nha, ở đây đa phần đều trong phạm vi Huyết Thần Cung, lần này ta xem ngươi chạy thế nào. Ta thấy hắn máu huyết dồi dào, đủ để thiêu đốt đến lúc đuổi kịp ngươi đấy.

Lý Vân Tiêu cũng phiền muộn không thôi, Huyết Thú kia hắn căn bản không cần, hiện giờ giải thích cũng giải thích không rõ, chỉ có thể trước tiên dứt bỏ được Huyết Thần Tử sau đó lại từ từ nghĩ cách thôi.

Ánh mắt của hắn đột nhiên dừng ở trước phía dưới, một cổ lực lượng kỳ dị nhàn nhạt như sương mù tràn ngập trước mặt, lộ ra hoang vu chi ý phong cách cổ xưa, Lý Vân Tiêu trong nội tâm hơi kinh hãi, mạnh mẽ đâm xuống, một đạo lôi quang từ phía trên rơi xuống.

Huyết Thần Tử khẽ chau mày, hướng Lý Vân Tiêu lao xuống đúng là mai cốt chi địa, hắn cảm thấy tựa hồ có chút không ổn, nhưng nghĩ đến Huyết Thú, cũng bất chấp nhiều như vậy rồi, lập tức theo sát xuống.

– Người nào, dám xông vào mai cốt chi địa, không muốn sống nữa sao?

Người thủ hộ bên dưới xuất hiện, đánh một chiêu tới lôi điện của Lý Vân Tiêu, dĩ nhiên lại có tu vị Cửu Thiên Võ Đế, linh lực trên không trung mai cốt chi địa bị một chưởng của hắn hấp không, đột nhiên tuôn ra.

Lý Vân Tiêu nhướng mày, đột nhiên vận chuyển thuấn di, trực tiếp thuấn di thân thể đi với khoảng cách lớn nhất, tuy rằng đã thoát khỏi một kích mũi nhọn, nhưng vẫn ở trong một chưởng kia, da thịttrên người hắn lập lòe kim quang, Thái Cổ Cương Phong chi lực gào thét ở bên cạnh hắn, bảo hộ hắn vào trong, nhưng vẫn không thể ngăn được uy lực một chưởng kia, trên thân thể bị chấn khiến thần quang lập loè, đau khổ chèo chống.

Vào lúc này hắn không thể dừng lại dù chỉ một chút, chỉ có thể cưỡng ép tiến lên, nếu không Huyết Thần Tử sau lưng trong nháy mắt đi tới, vậy thì thực sự phải chết rồi.

– Chung Như Niên, mau ngăn hắn lại.

Tiếng hô của Huyết Thần Tử nổ vang, lộ ra vẻ đại hỉ, đạo chưởng lực kia của Chung Như Niên tuy rằng không thể ngăn Lý Vân Tiêu lại, nhưng cũng trực tiếp phá vỡ lôi độn chi thuật của đối phương, khiến hắn nửa hô hấp đã xông tới gần ngàn mét, cơ hồ một cước đã đến.

– Cung, cung chủ.

Chung Như Niên đột nhiên kinh hãi, tuy rằng lúc trước đã thấy được tựa hồ là người môn phía mình đuổi theo sau lưng, như dù thế nào cũng không nghĩ tới lại là Huyết Thần Tử tự mình tới, hắn hoảng sợ không thôi, vội vàng nói:

– Vâng!

Đồng thời trong nội tâm đại chấn, Lý Vân Tiêu vậy mà đã triệt để xuyên qua chưởng lực của hắn, rơi xuống mai cốt chi địa vô biên vô hạn kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.