Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1185: Ân cừu (1)



Hạ Dụ Nam kinh hãi, toàn thân một mảnh lạnh như băng, trơ mắt ếch ra nhìn ma đầu trong huyết hải bay ra, muốn nuốt lấy mình.

Đột nhiên một đạo kiếm quang chém tới, trực tiếp chém vỡ ma đầu gào thét mà đến, kiếm khí càng ngưng tụ trên không, ngược lại phóng tới huyết kỳ kia, “Phanh” một tiếng chấn hắn trở về.

Thân hình Tào Á Tinh chấn động, xoay người lại, bắt lấy huyết kỳ, con ngươi màu đen co rụt lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào người tới, nói từng chữ:

– Lý Vân Tiêu.

Đúng là Lý Vân Tiêu mới vừa luyện hóa xong Ma Thiên Khải trong Giới Thần Bi, hắn giờ phút này nắm giữ thế giới chi lực nguyên vẹn, chữa trị huyền khí cực kỳ thuận buồm xuôi gió. ở trong Giới Thần Bi, dù là Huyết Thú đi ra, hắn cũng có nắm chắc đánh một trận, nhưng hiện giờ hiển nhiên còn không phải lúc.

Sau khi chữa trị xong Ma Thiên Khải, hắn liền trực tiếp đi ra từ trong Giới Thần Bi, vừa hay nhìn thấy một màn Tào Á Tinh muốn giết Hạ Dụ Nam.

Lý Vân Tiêu nhìn hắn thật sâu, thở dài nói:

– Ngươi nhập ma rồi.

Tào Á Tinh nhíu mày lại, khẽ nói:

– Cái gì mà ma hay không ma, diệu dụng trạng thái của ta hiện giờ sao ngươi rõ ràng được.

Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, toàn thân đều đề phòng, lạnh giọng nói:

– Ngươi cũng muốn ngăn cản ta lấy Ma Nguyên Quả này sao?

Lý Vân Tiêu nhìn qua quả trái cây phía sau hắn, ngoại trừ toàn thân đen kịt, tản ra ma diễm ngập trời ra, còn khiến người không thoải mái nói không nên lời, chỉ cảm thấy liếc mắt đã thập phần chán ghét, hận không thể giẫm nát nó thành bùn.

Hắn lập tức nhíu mày ra, nói:

– Vật kia thập phần yêu dị, ta khuyên ngươi đừng nên đụng vào thì tốt hơn, để ta phá hủy nó.

Hạ Dụ Nam cũng vội nói:

– Đúng vậy, vật kia khiến ta ta cảm thấy nội tâm khó chịu vạn phần. Bằng hữu, ngươi nhất định phải phá hủy tà vật này!

Hắn tuy rằng không biết Lý Vân Tiêu, nhưng nhìn bộ dạng Tào Á Tinh liền biết rõ hai người là quen biết cũ, hơn nữa Tào Á Tinh tựa hồ hết sức kiêng kỵ đối với thiếu niên này.

– Làm càn!

Tào Á Tinh đột nhiên giận dữ, tựa hồ bị vũ nhục cực lớn, giận dữ hét:

– Lại dám vu oan Ma Nguyên Quả vô thượng, vừa vặn, Lý Vân Tiêu, ân oán giữa ta với ngươi giờ cũng nên chấm dứt rồi.

Lý Vân Tiêu cau mày nói:

– Giữa ta với ngươi cũng không có ân oán gì a? Tào Á Tinh, quy nguyên thủ nhất, để cho ta giúp ngươi bài trừ ma khí.

– Ha ha, buồn cười.

Tào Á Tinh không kiêng nể gì cả cười ha hả, nói:

– Để ngươi giúp ta bài trừ ma khí, ta có điên mới làm vậy, đáng tiếc ah, nơi đây thần thức bị triệt để áp chế, khiến ngươi không cách nào nhìn ra tu vị ta hiện giờ.

Khí tức trên thân hắn tăng vọt, không ngừng đề cao, bốn phía hình thành từng vòng khí tràng, tán khắp bốn phương tám hướng.

Tào Á Tinh vô cùng hưng phấn, cười to nói:

– Ha ha, có trông thấy được không? Lý Vân Tiêu, ta hiện giờ đã đạt đến Cửu Thiên Võ Đế rồi!

Hắn vô cùng kích động nói:

– Đây hoàn toàn là nhờ vào công hiệu của ma khí, mà ta cảm giác được, trùng kích Cửu Thiên Võ Đế chẳng qua chỉ là mới bắt đầu, ta nếu có được Ma Nguyên Quả này rất có thể tăng lên Võ Đế nhất tinh, nhất tinh nhất Thiên Địa, ngươi có biết Ma Nguyên Quả này trọng yếu với ta cỡ nào không.

Trên mặt Lý Vân Tiêu lộ ra một tia bi thương, thở dài:

– Mặc dù tu vị thông thiên, nhưng nếu không có linh hồn của mình, chẳng qua chỉ là một cỗ thể xác biết đánh giết thôi, có ý tứ sao?

– Làm càn ai nói ta không có linh hồn? Nếu ta không có linh hồn, hiện giờ đang nói chuyện với ngươi là ai chứ?

Tào Á Tinh nổi giận quát:

– Ta hiểu được, ngươi chính là không muốn thấy ta mạnh hơn ngươi, khó trách muốn trăm phương ngàn kế phá hư ta đạt được Ma Nguyên Quả, tư flúc Tu Di Sơn ta vẫn bị ngươi áp chế, lúc ở Huyết Thần Cung, ta vốn cho rằng mình đã vượt xa ngươi, ban đầu thậm chí căn bản không coi ngươi là đối thủ, nhưng ngươi lại lần nữa giội nước lạnh vào ta, bỏ ta thật xa sau lưng, hiện giờ thật vất vả có thể thắng ngươi rồi, cho nên ngươi sợ.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu khôi phục lại một mảnh bình tĩnh, lạnh nhạt nói:

– Ngươi đã nhập ma, nhiều lời vô ích.

– Đã nhiều lời vô ích, vậy thì chiến đi.

Tào Á Tinh bộc phát ra lực lượng cường đại, phóng lên trời, Huyết Thần Kỳ màu đen lần nữa triển khai, lâm không xông tới, hung hăng nói:

– Lần này ta liền cho ngươi hiểu rõ lực lượng ta đạt được cường đại cỡ nào, mà đây cũng là lần cuối cùng ta đấu với ngươi rồi.

Trong mắt của hắn tất hiện sát cơ, sau khi ném Huyết Thần Kỳ ra liền ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, từ trong huyết hải kia tuôn ra vô số tôn huyết nô màu đen, bắt đầu từng cái dung hợp, mà bản thân hắn cũng chắp tay trước ngực, dần kéo ra trước người, một đạo hào quang sáng ngời cũng thoáng hiện.

Tào Á Tinh tuy rằng trùng kích đến Đế cảnh, nhưng trận chiến trên không Huyết Thần Cung đã khiến hắn biết rõ, Huyết Thần Kỳ còn chưa đủ để chiến thắng Lý Vân Tiêu, hắn rốt cục cũng bắt đầu lộ ra át chủ bài lớn nhất của mình, một thanh bảo kiếm lòe loẹt lóa mắt bị hắn nắm chặt trong tay phải, chiếu rọi khiến ngay cả thân ảnh của hắn cũng trở nên mơ hồ.

– Lãnh Kiếm Băng Sương.

Tào Á Tinh toàn thân kích động nói:

– Lực lượng rất mạnh, huyền khí cửu giai quả nhiên chỉ có Võ Đế mới có thể phát huy ra uy lực của nó, hiện giờ ta đang cảm nhận được thanh âm của thanh kiếm này, nó đang nói cho ta biết, muốn ta giết chết ngươi.

Hạ Dụ Nam sớm đã bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, thầm hô xong đời, tuyệt vọng đứng ở bên dưới, nhìn huyết nô màu đen đánh xuống, bốn phía sớm đã hóa thành huyết hải, bên trong ngoại trừ mùi tanh huyết dịch, còn có đại lượng ma khí dũng mãnh tràn vào trong đó.

– Một thanh huyền khí cửu giai mà thôi, có cần phải kích động vậy không? Thứ này ta cũng có!

Lý Vân Tiêu bình tĩnh, không chút biến sắc, nhẹ nhàng điểm tay, đạo kiếm khí vừa rồi đánh ra lần nữa xuất hiện, im im lặng lặng lâm không mà đứng

– Hơn nữa không chỉ một thanh

Hắn khẽ quát một tiếng, lại một thanh Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm bắn ra, trên không trung múa ra mấy kiếm hoa, song song cùng một chỗ.

Mí mắt Hạ Dụ Nam kịch liệt nhảy dựng, hai người trước mắt này có thể xuất ra huyền khí cửu giai, cũng đã khiến hắn giật mình rồi, không thể tưởng được Lý Vân Tiêu vậy mà một lần liền lấy ra hai kiện.

Lý Vân Tiêu nói khẽ:

– Hai thanh không đủ, lại đến một thanh nữa.

Chuôi Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm thứ ba bắn ra, lập tức ba thanh kiếm hô ứng lẫn nhau, tạo thành trận thế kiếm đồ, từng đạo kiếm khí phát ra, không ngừng khoa trương, căng ra cả thế giới huyết hải, khiến ma khí không cách nào xâm nhập vào chút nào cả.

– Oa ah ah ah, đáng chết đáng chết ah.

Tào Á Tinh khí liên tục gào thét, hành vi của Lý Vân Tiêu hoàn toàn là khiêu khích hắn, ấn ký trong tay khẽ điểm, huyết nô Võ Tôn đỉnh phong kia lập tức gầm thét song chưởng đánh lên kiếm đồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.