Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1247: Rất buồn cười sao? (1)



Từ Thanh sửng sốt một chút, cười nói:

– Ha hả, Khương Nhược Mai làm sao có thể giúp ngươi đi lấy Đông Hải Nguyệt Minh Châu đươc. Thứ này đã bị liệt vào đồ cưới của Khương Nhược Băng, thiên hạ đều biết. Trừ khi ngươi có thể khiến thân thể béo mập của nàng gọn lại.

Lý Vân Tiêu nhìn Từ Thanh liếc mắt đầy thâm ý, nói:

– Tiểu tử ngươi có tiềm chất làm Tiên Đoán Sư.

– Sao?

Từ Thanh sửng sốt một chút, không hiểu nguyên nhân.

Lý Vân Tiêu nói:

– Mấy tin tức này của ngươi rất có giá trị. Ta rất hài lòng.

Một tay hắn ở trên không trung vẽ ra một đạo ấn ký, từ trong khoảng không vỗ vào trong cơ thể Từ Thanh.

Thân thể Từ Thanh thoáng chấn động, liền cảm nhận được lực lượng phong ấn đều đã được hóa giải. Không chỉ có như vậy, thân thể vốn bị Lưu Ly Sơn Trang ngược đãi cũng hình như khôi phục một chút. Hắn cả kinh nói:

– Như vậy, như vậy thì được rồi sao?

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Được rồi. Ngươi có thể đi rồi. Lần sau gặp lại, hy vọng có thể có chút tiền đồ.

Sắc mặt Từ Thanh lúc trắng lúc đỏ. Hắn xấu hổ, cắn răng nói:

– Lần sau gặp lại, ta sẽ cướp bảo kính của ta về. Còn có mấy món đồ khác nữa. Ngươi cũng phải giữ gìn thật kỹ.

Hắn không ở lại nữa, vừa nói vừa xoay người đi xuống, thoáng chốc đã biến mất ở ngoài cửa.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu dần dần bình tĩnh lại, than thở:

– Năm đó sát khí quá nặng, hại không ít người. Nàng béo này, nếu như ta có thể giúp được thì cứ giúp nàng một chút. Có lẽ nếu nhận được Đông Hải Nguyệt Minh Châu sẽ đột phá cũng không chừng.

Trong lúc hắn đang trầm ngâm suy nghĩ, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng động, cùng với mấy tiếng kêu thảm thiết. Hình như có người động thủ.

Ngay sau đó liền nghe được tiếng Từ Thanh hét lên đầy phẫn nộ:

– Ngươi là người phương nào, lại dám ở thành Hồng Nguyệt trước mắt bao nhiêu người tùy ý dương oai đánh người?

Lý Vân Tiêu mỉm cười. Lời nói này của Từ Thanh thật có ý tứ. Chính hắn cũng tùy ý động thủ đối với người ta. Khác nhau chính là không phải “trước mắt bao nhiêu người”.

Thân ảnh hắn lóe lên, liền theo đó xuất hiện ở bên ngoài. Trong đại đường tửu điếm từ lâu đã loạn thành một đoàn. Tất cả đều tản ra bốn phía. Rất nhiều người đều ôm tâm trạng giống như xem kịch vui, đồng thời cũng lộ ra vẻ khiếp sợ.

Trong đó, Cát Phi Bình vẫn đứng ở giữa nói chuyện bát quái, hiện tại bị thương ngã xuống đất. Một nam tử tuấn mỹ mặc y phục trắng như tuyết cầm trường kiếm để ở trên cổ họng Cát Phi Bình, sắc mặt lạnh như băng. Sát khí tràn ngập toàn bộ đại đường, gần như thành thực chất.

Mà phía sau nam tử áo trắng cũng chính là La Thanh Vân và Nạp Lan Chỉ Tuyền. Còn có một kiếm đồng đang ôm kiếm đứng, ánh mắt cũng lạnh lùng nhìn. Từ Thanh lại ở một bên kinh hãi không dừng, nói:

– La huynh, Nạp Lan tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Trên thân kiếm của tên nam tử áo trắng lộ ra hàn khí, khiến cổ họng Cát Phi Bình trực tiếp rỉ máu. Cát Phi Bình sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy xuống không ngừng, run run nói:

– Huynh đài, ta và ngươi không có quen biết, vì sao lại đột nhiên ra tay đả thương ta?

Hai mắt nam tử áo trắng sắc như đao, gần như muốn cắt Cát Phi Bình ra thành từng mảnh nhỏ. Hắn lạnh giọng gằn lên từng chữ nói:

– Vừa rồi, theo như lời ngươi nói, Khương nhị tiểu thư bị ba lần bao vây, làm như thế nào ngươi biết được?

Lý Vân Tiêu ngẩn ra, đưa mắt nhìn lại. Nam tử tuấn mỹ áo trắng này có chút quá phận. Giống như nữ tử, nhưng nhìn kỹ, lại có hầu kết, lỗ chân lông cũng lớn hơn so với nữ tính. Thật sự là nữ tử không thể nghi ngờ.

Lý Vân Tiêu chỉ hơi trầm ngâm, trong hai mắt dần dần lóe lên thần quang. Nhưng ở dưới đồng thuật, hắn lập tức nhìn thấy rõ người này đã sử dụng thuật dịch dung siêu cường. Diện mạo dưới lớp dịch dung tự động hình thành ở trong đầu Lý Vân Tiêu. Đúng là một mỹ nhân tuyệt sắc.

Khi quan sát tên kiếm đồng kia, cũng thấy có sử dụng thủ pháp dịch dung, cũng là nữ tử.

– Lẽ nào...

Trong lòng Lý Vân Tiêu chấn động. Kết hợp với lời nữ tử này vừa nói, lại thêm một loạt tin tức, hắn lập tức hiểu rõ nam tử tuấn mỹ trước mắt này chính là nhị tiểu thư Khương gia mới bỏ trốn, nhân vật chính của chuyện ầm ĩ khiến thiên hạ chấn động lần này.

Nguyên bản, chuyện mỹ nữ bị ba lần bao vây, đều là trọng tâm câu chuyện khiến nam nhân đặc biệt có cảm giác hứng thú. Cũng chỉ có bản thân Khương Nhược Băng mới có thể tức giận như vậy. Hơn nữa còn hỏi vấn đề này..

Lẽ nào Cát Phi Bình nói ba lần bị bao vây là thật?

Cát Phi Bình cũng ngẩn người ra. Hắn không ngờ người trước mắt này ra tay đả thương mình, lại chính là vì vấn đề nhàm chán như vậy, Lúc này hắn cảm thấy mình thật oan ức, khổ sở nói:

– Mấy chuyện này đều được truyền loạn. Hơn nữa có rất nhiều phiên bản khác nhau. Ta là mình cân nhắc một chút, chọn một phiên bản cảm thấy tương đối đáng tin rồi nói mà thôi.

Hắn ngây người ra một chút, lẩm bẩm nói:

– Điều này, chẳng lẽ là thật?

Khương Nhược Băng nổi giận, sắc mặt đỏ bừng giống như cà tím, cả giận nói:

– Đương nhiên là do ngươi dám bịa đặt nói xấu chửi bới Khương nhị tiểu thư. Ta giết ngươi.

Nàng giơ bảo kiếm lên chuẩn bị chém xuống. Kiếm khí kia chiếu xuống người, vừa nhìn cũng biết không phải vật tầm thường.

Thân ảnh La Thanh Vân thoáng động, trực tiếp nắm lấy cổ tay của nàng, thản nhiên nói:

– Không thể giết hắn. Hiện tại cả thành đều đang bàn luận những điều nhàm chán này. Lẽ nào ngươi muốn giết hết thiên hạ hay sao?

Cát Phi Bình sợ đến mức run rẩy, nói liên tục:

– Đúng đúng, lẽ nào ngươi muốn giết sạch cả thiên hạ mới thôi?

Hắn nhìn Khương Nhược Băng quay mặt lại ánh mắt chứa lửa giận ngập trời, lập tức rụt cổ xuống, vội vàng nói:

– Sau này ta sẽ không nói nữa là được chứ gì! Mong rằng huynh đài giơ cao đánh khẽ.

– Hừ tức chết ta rồi!

Khương Nhược Băng giậm chân một cái, liền thu bảo kiếm vào, nhìn về phía Cát Phi Bình cả giận nói:

– Cút. Nếu ta còn nghe thấy ngươi uốn đầu lưỡi một lần nữa, sẽ giết không tha.

Cát Phi Bình nhặt về một cái mạng, liên tục bảo đảm sẽ không tiếp tục nữa.

Từ Thanh cùng hắn dù sao cũng là quen biết cũ, liền tiến lên nâng hắn dậy, muốn rời đi.

La Thanh Vân đột nhiên cười nói:

– Từ huynh, không ngờ huynh lại bình yên vô sự? Xem ra thực lực Từ huynh nằm ngoài dự đoán của ta.

Trên mặt Từ Thanh liền đỏ ửng, ném đi sắc mặt giận dữ. Hắn hiểu rõ La Thanh Vân đang châm chọc hắn. Hắn âm thầm tức giận. Hóa ra thằng nhãi này đã sớm biết thực lực Lý Vân Tiêu. Nhìn thấy mình dê vào miệng cọp không ngờ lại không nhắc nhở một câu. Thật đáng ghét.

Hắn hừ lạnh một tiếng, sau đó liền cùng Cát Phi Bình rời đi.

La Thanh Vân ngăn Khương Nhược Băng lại, sau đó xoay chuyển con mắt, nhìn về phía Lý Vân Tiêu đang đứng dựa ở trên cầu thang mỉm cười, hừ một tiếng, nói:

– Lại gặp mặt. Lẽ nào ngày hôm nay lại là một ngày tồi tệ?

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Gặp gỡ không bằng vô tình gặp được. La huynh đi một chuyến tới phủ thành chủ, thu hoạch rất nhiều nhỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.