Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1258: Trao đổi



Khương Nhược Băng vội vàng đưa trường kiếm trong tay ra, hất lên cao quét ngang qua, vội vàng la lên:

– Hàng Phong thúc thúc không thể không phân biệt phải trái như vậy được. Rõ ràng là tên Trình Vĩnh này cậy manh hành hung mới đưa tới tai họa bất ngờ. Cho dù chuyện này đến tai cha ta cũng vậy thôi. Vậy cũng không có cách nào đổi trắng thay đen.

Ninh Hàng Phong bấm tay bắn ra, đập vào trên thân kiếm Khương Nhược Băng, liền chấn động khiến cả người nàng mang kiếm cùng bay ra ngoài. Thế đi của Lý Vân Tiêu không hề giảm sút, đã chộp tới.

Lãnh Kiếm Băng Sương trong tay Lý Vân Tiêu đẩy ra một mảnh kiếm khí, lao tới đâm vào trên người Ninh Hàng Phong. Hắn không dám lại dùng kiếm quyết của mình, mà là Thiên Chinh Hạo Nhiên Quyết, muốn đánh ra một con đường để bỏ chạy.

– Hồng trần ngóng nhìn ánh trăng sáng.

Kiếm quang lạnh như biển. Trong nháy mắt Lý Vân Tiêu đâm ra trên trăm kiếm quang, không ngờ phong tỏa một thoáng đã cắt đế khí xung quanh thành từng mảnh nhỏ.

Ninh Hàng Phong kinh hãi mở to hai mắt. Hắn không thể tin được có người lại có thể dùng kiếm quang chém đươc Cửu Thiên Đế Khí của hắn. Hơn nữa cổ hàn ý khuếch tán. Toàn bộ tửu lâu dường như đặt mình ở trong hầm băng.

– Lý Vân Tiêu đi mau.

La Thanh Vân đột nhiên hét lớn một tiếng, một tiếng rồng ngâm vang vọng. Chỉ thấy thân thể hắn và thương hợp nhất. Một thương quang khó có thể địch nổi lướt qua ngang trời, đáng kinh sợ giống như một con du long.

Ninh Hàng Phong lại thất kinh. Tên thiếu niên thất tinh Vũ Tôn này, không ngờ uy lực một thương lại mơ hồ có uy thế của cấp Vũ Đế khác, khiến hắn khó có thể tin được. Ngày hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Những tiểu hài tử mười mấy tuổi này tại sao đều biến thái như vậy?

Nhưng hai người công kích chẳng qua chỉ để hắn giật mình mà thôi. Tay trái Ninh Hàng Phong ra quyền, vẽ ở trước người một quyền. Lập tức một lực lượng vô hình giống như mặt nước gợn sóng khuếch tán ra. Trong nháy mắt toàn bộ không gian bị một lực lượng phong ấn xuống. Thân thể hai người Lý Vân Tiêu và La Thanh Vân ở trên không trung trong nháy mắt bị đông cứng lại.

Lý Vân Tiêu hình như không lưu tâm, khẽ cười nói:

– Ngươi không phải sợ phiền phức sao?

La Thanh Vân lại không thoải mái giống như Lý Vân Tiêu, dùng toàn lực giãy dụa, nhưng cũng không có tác dụng gì. Một lát sau, hắn lạnh lùng hừ nói:

– Người tuy là do ngươi giết, nhưng trách nhiệm sao có thể để một mình ngươi gánh vác được. Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ?

Một câu nói ra, đã thể hiện ra hết bản sắc nam nhi, khiến mọi người bên trong tửu lâu đều âm thầm tán thưởng. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Nguyễn Tử Lăng càng nhiều mấy phần xem thường. Con cháu thế gia gì chứ? So với những thiếu niên không mấy nổi danh kia lại có sự chênh lệch khó tránh khỏi quá lớn đi.

– Hàng Phong thúc thúc, dừng tay.

Khương Nhược Băng khẩn trương. Nàng biết thực lực của Ninh Hàng Phong. Nếu như hắn thật lòng động thủ, chỉ sợ một chiêu sẽ giết chết cả hai người. Dưới tình thế cấp bách, nàng giơ bảo kiếm lên, gác ở trên cổ mình, uy hiếp:

– Hàng Phong thúc thúc, nếu như thúc thúc dám đả thương bằng hữu của ta, ta sẽ chết ngay bây giờ ở trước mặt thúc thúc, xem thúc thúc làm sao ăn nói được với phụ thân ta, làm sao ăn nói được với sư phụ của ta.

Ninh Hàng Phong chau mày một cái, khiển trách:

– Nhược Băng, đây không phải là thời điểm để cháu bướng bỉnh.

Mặt Lý Vân Tiêu cũng hơi biến sắc, nói:

– Binh lão đệ, buông kiếm xuống. Thúc thúc này của đệ muốn tổn thương ta vẫn còn hơi kém một chút.

Ninh Hàng Phong khẽ nhíu mày. Lời này mặc dù nói khó nghe, nhưng hắn biết là tâm ý của đối phương, vì vậy im lặng không lên tiếng.

Nguyễn Tử Lăng cũng gấp gáp nói:

– Nhược Băng, nghe Hàng Phong thúc thúc nói đi. Không nên tùy hứng

Khương Nhược Băng lộ ra nụ cười sầu thảm nói:

– Bướng bỉnh? Tùy hứng? Vậy hôm nay ta bướng bỉnh một lần, tùy hứng một lần.

Nàng lạnh lùng nói:

– Ta muốn kết giao bằng hữu thế nào các ngươi cần gì phải quản chứ? Các ngươi có quyền gì động thủ đối với bằng hữu của ta? Nếu như ngày hôm nay Vân Tiêu đại ca, La đại ca, còn có Chỉ Tuyền tỷ tỷ nhận một chút tổn thương, cho dù hôm nay ta không chết, ngày khác ta cũng phải giết sạch bằng hữu của các ngươi.

– Ngươi...

Nguyễn Tử Lăng nhất thời im lặng, giật mình.

Khương Nhược Băng cười lạnh nói:

– Ngươi có thể giết chết bằng hữu của ta, vì sao ta không thể giết chết bằng hữu của ngươi? Còn có Hàng Phong thúc thúc nữa. Nghe nói thúc thúc và chưởng môn Phi Hổ Môn và Không Hoài Cốc đều rất quen thân. Thẩm thẩm chính là thánh nữ của Không Hoài Cốc. Đợi tới khi ta có thực lực tất nhiên sẽ triệu tập một đám người tiêu diệt hai tông môn này trước.

Ninh Hàng Phong sắc mặt đại biến, mơ hồ có chút lửa giận. Nhưng thân phận Khương Nhược Băng tôn quý. Cho dù là hắn cũng quản giáo không được. Hắn chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, thả Lý Vân Tiêu và La Thanh Vân từ trong cấm chế đi ra, lạnh lùng nói:

– Ta có thể tha cho bọn họ lần này, nhưng lần sau thì không thể. Còn nữa, cháu phải cùng Nguyễn Tử Lăng trở về. Đây cũng là điều kiện của ta.

Khương Nhược Băng do dự một chút, nói:

– Có thể. Nhưng trong vòng 3 ngày các ngươi không được động thủ đối với bọn họ. Chúng ta phải lưu lại đủ thời gian để cho bọn họ rời khỏi thành Hồng Nguyệt.

Ninh Hàng Phong trầm tư, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, thần sắc biến hóa không ngừng. Một chiêu kia của Lý Vân Tiêu hắn còn chờ đợi xác nhận. Nhưng giờ này khắc này...

Sau một hồi suy nghĩ tỉ mỉ, cuối cùng hắn đã thỏa hiệp, nói:

– Được, ta đáp ứng cháu. Nhưng ba ngày sau, không bị điều này hạn chế.

– Được

Khương Nhược Băng gật đầu, nói:

– Trong khoảng thời gian này mong rằng Hàng Phong thúc thúc chú ý tới đám tiểu nhân vô sỉ nhiều hơn một chút, để tránh cho bọn họ ở sau lưng giở thủ đoạn.

Ninh Hàng Phong nói:

– Cháu yên tâm. Toàn bộ cấm quân thành Hồng Nguyệt cũng không sẽ ra tay đối với ba người bọn họ.

Hắn chính là thống lĩnh cấm quân thành Hồng Nguyệt. Nguyễn Tử Lăng cũng nhậm chức ở trong cấm quân, phải phục tùng sự điều động của hắn.

Khương Nhược Băng gật đầu nói:

– Có Hàng Phong thúc thúc đồng ý là ta yên tâm. Nếu như dám gạt ta, ta bẩm báo với cha ta sư phụ ta, xem ngươi có mặt mũi thế nào.

Tất cả mọi người đều choáng váng, cảm giác thiếu niên này còn là một tiểu hài tử, bị khi dễ sẽ cáo trạng với gia trưởng

Khương Nhược Băng nhìn về phía ba người nói:

– Vân Tiêu đại ca, La đại ca, Chỉ Tuyền tỷ tỷ, ta đi về nhà trước. Hai ngày sau, ta sẽ mang theo vật Vân Tiêu đại ca và La đại ca cần đi tới Thanh Phong Minh Nguyệt Lâu. Đến lúc đó các ngươi lại đến đây một lần. Sau đó lập tức sử dụng đại trận truyền tống nhảy qua vực rời khỏi thành Hồng Nguyệt. Ngàn vạn lần không nên ở lại Đông Vực.

Trong lòng Nạp Lan Chỉ Tuyền đau xót, nói:

– Binh Đệ, đệ chiếu cố thật tốt bản thân là được. Không cần lo lắng cho chúng ta.

Lý Vân Tiêu nhẹ giọng nói:

– Thứ ta cần, bản thân ta sẽ lấy. Không phiền đệ động thủ, cũng không có thói quen để người khác làm giúp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.