Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1287: Hết thảy đều vui (1)



Hiện tại loại tình huống này đã vô pháp ở trên vũ lực kinh sợ đối phương, ở đây trẻ tuổi tụ hội, Hồng Nguyệt thành cường giả chỉ biết giữ gìn trật tự, tuyệt đối không thể có thể ở trước mặt người trong thiên hạ xuất thủ đối phó tiểu bối.

Trừ phi là chính hắn tự mình xuất thủ, can hệ quá lớn, nếu là thua, không chỉ có chính mình mất mặt, càng liên quan tới bộ mặt của Hồng Nguyệt thành và Đông Vực, coi như là miễn cưỡng thắng được, cũng không có chút chỗ tốt nào, bởi vì ở trong mắt mọi người đây là chuyện đương nhiên.

Do đó ở dưới hoàn cảnh này hắn nếu là xuất thủ, thắng thì không lợi, bại liền hậu quả nghiêm trọng.

Sau khi cân nhắc các loại quan hệ, Nguyễn Tử Mậu chỉ có thể nhịn xuống Lý Dật kiệt ngạo, mà chờ đợi lát nữa lại tìm cơ hội thu thập hắn.

Bắc Minh Lai Phong và Thừa Hạo Miểu cũng cảnh giác nhìn Lý Dật một cái, lần lượt tiến nhập, còn lại tam vực tuấn kiệt trẻ tuổi cũng từng người tâm tư ngưng trọng, bắt đầu lục tục tiến tràng.

Lý Dật khẽ cười một tiếng, loại cảm giác đứng ở trên đỉnh cao đại lục này tuyệt vời không nói ra được, địa vị trước đây nằm mơ cũng đều không dám nghĩ, hiện tại đều trải ra ở dưới chân.

Trong tay hắn bảo kiếm nạm vàng khảm ngọc mở ra trên không trung, lâm không bay lượn, một cổ lực lượng uy áp cuồn cuộn mà đến, theo thân ảnh của hắn đẩy ra.

Phía trước tuổi trẻ tuấn ngạn tất cả đều giận mà không dám nói gì, cũng không có người dám chống đỡ phong mang của hắn, phân biệt hướng về hai bên thối lui ra, Lý Dật cười to phách lối không ngớt, đã nhảy vào trong Thanh Phong Minh Nguyệt Lâu.

Cảnh tượng bên trong cùng hắn thiết tưởng tuyệt nhiên bất đồng, càng không có một tia quang mang chiếu vào, có vẻ có chút hôn ám, hơn nữa không gian chật hẹp cũng khiến cho người ta phiền muộn, so với lâu vũ phổ thông còn có không bằng.

Cảnh tượng này khiến hắn ngây ngô sửng sốt một chút, nhưng bên trong đã hội tụ hơn trăm người, đều là trên mặt ngạc nhiên, trong lòng giễu cợt.

Trong lúc bất chợt, một đạo quang mang từ trên bầu trời rớt xuống, trên không trung tựa như đóa hoa chậm rãi nỡ rộ, bên trong hiện ra bảy cái vương tọa uy áp, xán lạn sinh huy, theo bạch quang chậm rãi đáp xuống.

Bắc Minh Lai Phong biến sắc, tựa hồ nghĩ tới điều gì, giật mình nói:

– Đây chính là Già La Vương Tọa toàn thân do Già La Ngọc luyện chế mà thành!

Mọi người đều là kinh hãi, nhìn bảy chiếc vương tọa, nội tâm một cổ ý chí không biết dâng trào lên. Già La Ngọc cũng không phải tài liệu trân quý dị thường, thế nhưng Hồng Nguyệt thành Già La Vương Tọa này lại là rất có lai lịch, chính là sở hữu của bảy đại cường giả không biết bao nhiêu vạn năm trước sáng tạo Hồng Nguyệt thành.

Lúc trước Hồng Nguyệt thành cũng không phải là ba nhà độc quyền như bây giờ, mà là có mấy trăm gia tộc, sau này ở trong phát triển dài dòng mới tạo thành thế cục bây giờ. Chế độ bảy người cộng chưởng Hồng Nguyệt thành vẫn duy trì liên tục đến vạn năm trước, sau lại bị một nhà độc tài đại quyền, đó là Ninh gia một trong tam đại gia tộc hiện nay, trực tiếp hủy bỏ chế độ bảy nhà cộng chưởng, đổi thành chế độ thành chủ, lúc này mới kéo dài đến nay.

Bảy cái Già La Vương Tọa này cũng liền trở thành lịch sử, chúng từng một lần là tượng trưng cho cơ cấu quyền lực tối cao của Hồng Nguyệt thành.

Nguyễn Tử Mậu nhìn bộ dáng mọi người ngạc nhiên, ngâm ngâm cười nói:

– Quần anh tập trung, dùng võ luận đạo. Kỳ vật cùng nhau thưởng thức, quen biết lẫn nhau. Nhưng là phải phân chủ thứ, người có thể ngồi trên bảy chiếc vương tọa, đó là đứng đầu tràng luận võ hôm nay, có diệu dụng vô cùng.

Bảy chiếc Già La Vương Tọa chậm rãi hạ xuống, thành nửa hình cung tọa lạc ở phía trước thượng thủ, mặt trên điêu khắc các loại kỳ hoa dị thảo, chim quý mãnh thú, tựa như bảy vị võ giả ngật đứng trang nghiêm ở đó, giảng thuật Hồng Nguyệt thành huy hoàng, năm tháng trôi qua, không nghiêng không đổ.

Mọi người trong lòng đều sinh ra một tia kính ý, có người nhịn không được kêu lên:

– Có diệu dụng gì đáng nói?

Nguyễn Tử Mậu nhẹ nhàng cười, nói:

– Đầu tiên, bảy vị ngồi lên này, có thể được uống thượng phẩm huyết trà Hồng Nguyệt thành ta, chỗ tốt trong đó không cần nhiều lời. Thứ nhì, bảy chiếc Già La Vương Tọa này chính là kỳ thế trân bảo của Hồng Nguyệt thành ta. Mấy vạn năm qua, vì để cho thực lực Hồng Nguyệt thành không ngừng tăng cường, phàm là người chủ vương tọa trước khi chết đều sẽ đem võ học mạnh nhất cả đời mình in dấu ở bên trong, mà đợi người có duyên. Bên trong mỗi một chiếc vương tọa này đều lạc ấn hơn trăm loại tuyệt thế võ học.

– Cái gì?

Tất cả mọi người đều là sắc mặt đại biến, thế gian rất nhiều tuyệt đỉnh công pháp vô pháp dùng ngọc giản thông thường ghi chép xuống, phải trải qua chất liệu gỗ cực kỳ đặc thù tồn trữ, mà Già La Ngọc này đích thật là tài liệu thật tốt để tồn trữ quyết định công pháp.

Thừa Hạo Miểu không nhịn được nói:

– Tử Mậu huynh những lời này không phải khoe khoang đấy chứ? Bên trong mỗi chiếc vương tọa ấn lạc có trên trăm loại tuyệt học, như vậy tính ra chẳng phải sẽ có hơn một ngàn loại? Kỳ vật hiếm thế như vậy, xếp hàng thứ nhất kỳ trân khắp thiên hạ cũng không quá đáng.

– Ha hả.

Nguyễn Tử Mậu hơi có chút bất đắc dĩ nở nụ cười hai tiếng, không khỏi thở dài nói:

– Nguyên bản chính là như vậy không sai, hơn nữa lịch đại chủ nhân vương tọa cũng là chuyên tâm lĩnh ngộ các loại yếu quyết tu luyện, bởi vì bên trong không chỉ có công pháp yếu quyết, còn có lĩnh ngộ của lịch đại người nắm quyền Hồng Nguyệt thành đối với võ đạo, bảy chiếc vương tọa này tuyệt đối là vô thượng bảo vật. Đáng tiếc…

Hắn tiếc hận nói:

– Từ trên bảy chiếc vương tọa này dấu vết tin tức càng ngày càng nhiều, cuối cùng dẫn đến bên trong ghi lại mài mòn lẫn nhau, trở nên hỗn loạn bất kham, đợi đến khi bị phát hiện, sớm đã thành một đoàn hỗn loạn, hết thảy là tin tức hỗn độn vô dụng, trái lại dẫn đến không ít cường giả tìm hiểu tẩu hỏa nhập ma, cuối cùng xác nhận bảy chiếc vương tọa này đã triệt để bị tổn hại, bị một đời thành chủ thi triển vô thượng thuật phong ấn lại. Từ đó về sau, liền chỉ là vật tượng trưng mà thôi.

Thừa Hạo Miểu ngây ngô sửng sốt một chút, than thở:

– Thì ra là thế, thực sự là quá đáng tiếc!

Tất cả mọi người cảm thấy tiếc hận một trận, của quý như vậy dĩ nhiên đã bị phá hủy, ai nấy đều tiếc nuối không nói nên lời. Lịch đại người nắm quyền Hồng Nguyệt thành lĩnh ngộ võ học và võ đạo, đó là tài phú cỡ nào a.

Nguyễn Tử Mậu cười nói:

– Thế nhưng năm đó vị thành chủ kia đem bảy chiếc vương tọa phong ấn, nhịn không được đem tuyệt học đắc ý của mình cũng lạc ấn đi vào, dùng bí pháp viết ở trên phong ấn. Chỉ bất quá qua nhiều năm như vậy cũng có thành chủ muốn đến tìm hiểu thấu đáo, lại chỉ có thể cảm ngộ được võ đạo ý niệm của vị thành chủ năm đó, đối với vũ kỹ chi học lại là không dấu vết có thể tìm ra. Hôm nay người có thể ngồi lên, nói không chừng có thể có được đại cơ duyên đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.