Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1299: Thập tức



Hắn thốt ra lời này, lập tức tất cả mọi người đảo hút một cái lãnh khí, hoảng sợ kinh hãi không thôi.

– Ha ha….!

Nguyễn Tử Mậu cười ha hả, nói:

– Loại tình huống này là không có khả năng tồn tại, bằng không bây giờ Hồng Nguyệt thành sẽ không phải là một trong bảy đại siêu cấp thế lực, đã sớm cả thành Vũ Đế đỉnh phong.

Hắn giải thích:

– Diệu dụng của Thiên Ba Kính đó là quan chiếu ngũ uẩn, ngưng tụ nhân duyên quả nghiệp, tác vi địch nhân của mình, thẳng đến chiến thắng biểu hiện giả dối mới có thể đi ra ngoài. Nhưng vô luận ngươi trải qua bao lâu, ở Thiên Vũ Giới bên trong cũng chỉ là thập hơi thở mà thôi.

Bắc Minh Lai Phong đuổi theo nói:

– Dù vậy, đó cũng là thần vật rồi, nắm giữ vật ấy mỗi ngày quan chiếu mấy lần, coi như là một con heo cũng có thể tiến giai Vũ đế.

Tất cả mọi người đều là thần sắc ngưng trọng, chính mình loại này phạm vi lớn ảo thuật tu luyện kỹ xảo, tuyệt đối là toàn bộ tông môn đều tha thiết ước mơ vật, không chỉ có là Thanh Phong Minh Nguyệt Lâu bên trong, không ít ánh mắt tụ tập ở hoa viên không trung bên trong lão quái môn đều là nội tâm cực kỳ chấn động.

Nhưng bọn hắn cũng biết thứ này có hạn chế nhất định, bằng không quá nghịch thiên, Hồng Nguyệt thành cũng không thể nào lấy ra biểu diễn được.

Quả nhiên, Nguyễn Tử Mậu cười nói:

– Ngũ uẩn thức như một ngày tan biến, lại tiếp tục quan chiếu cũng không có tác dụng. Nói cách khác, một gã võ giả suốt đời chỉ có thể sử dụng một lần. Thời gian càng lâu chỉ có thể nói rõ của ngươi võ đạo lĩnh ngộ việt soa mà thôi. Lai Phong huynh chỉ dùng một tháng mới ra ngoài, quả nhiên là làm ta bội phục a, lúc trước ta chính là chờ đợi ba tháng mới ra.

– Thì ra là thế!

Mọi người nội tâm một trận thổn thức, không khí khẩn trương lúc này mới tiêu tán ra, Thừa Hạo Miểu nói:

– Đúng vậy, ta cũng đợi ba tháng, thiên phú so với Lai Phong huynh, thật không muốn sống nữa.

Hắn nhìn thoáng qua Bắc Minh Lai Phong, vừa tấn cấp vui sướng thoáng cái tiêu tán, bình tĩnh lại.

Lý Vân Tiêu lúc này mới âm thầm gật đầu, hắn là vì tu luyện Kim Thân Pháp Tướng mới dừng lại nửa năm, bằng không trực tiếp một chiêu kim cương quyền đánh tan giả tượng đã sớm đi ra rồi.

Bắc Minh Lai Phong khẽ cười nói:

– Hạo Miểu huynh thật biết nói móc ta a. Ngươi ba tháng liền đột phá đến nhị tinh Vũ Đế, hiện tại toàn bộ thiên hạ trẻ tuổi đều phải lấy ngươi làm chủ, mong rằng sau này khắp nơi bảo bọc tiểu đệ một chút.

Thừa Hạo Miểu lộ ra tiếu ý cổ quái, thản nhiên nói:

– Tu vi cao thấp tịnh không coi vào đâu, chỉ là đại biểu ta hấp thu nguyên khí so với các ngươi càng nhiều mà thôi. Sau cửu thiên Vũ Đế, trọng yếu hơn đó là nhìn trời địa quy tắc lĩnh ngộ, lĩnh ngộ càng sâu, thực lực mới có thể càng mạnh, ở trên con đường này đi lại càng xa. Lai Phong huynh mới một tháng thời gian đã chiến thắng giả tượng của mình, sợ là thiên phú đã đệ nhất thiên hạ, ngày sau cần phải nhiều hơn bảo bọc chút ít đệ.

Hai người nói chuyện trêu chọc lẫn nhau, nghe vào trong tai mọi người, đều là nhớ kỹ trong lòng.

Tên thiếu niên kia vừa mới đột phá bốn đẳng cấp, biểu tình mừng như điên thoáng cái đã không còn, phảng phất bị dội một gáo nước lạnh, nghe Thừa Hạo Miểu nói như vậy, thiên phú của hắn chắc là cực thấp rồi, ngày sau sợ là khó đi quá xa, thoáng cái ngược lại giống như đưa đám.

Bắc Minh Lai Phong cười khổ lắc đầu liên tục, nói:

– Lần này đa tạ Tử Mậu huynh chúc phúc, khiến toàn bộ bằng hữu tham dự hội nghị đạt được chỗ tốt lớn lao, Lai Phong vô cùng cảm kích.

Mọi người cũng đều là liên tục cảm ơn, những thứ này đều là chân tình phát ra từ đáy lòng, đối với Nguyễn Tử Mậu và Hồng Nguyệt thành một mảnh hảo cảm.

Nguyễn Tử Mậu cười cười toe tóet, đây cũng là kết quả mà hắn dự đoán được từ trước, duy nhất không thoải mái chính là để cho Thừa Hạo Miểu tiến cấp tới nhị tinh Vũ Đế.

Nhưng luyến tiếc hài tử không bẫy được lang, những cái này sơ với ở trong linh hồn mỗi người trồng xuống ấn ký mầm móng, đã là không thể lường được. Hơn nữa chuyện kỳ lạ là tựa hồ không ai phát giác, tất cả đều là một mảnh cảm kích.

Nhưng là có ngoại lệ, đó chính là hai tên Nam Vực hầu tử.

Trong lòng Nguyễn Tử Mậu không thích nhìn hai con khỉ kia, một tên vẻ mặt đạm nhiên, nhẹ nhàng uống trà, một tên lại là sắc mặt mê man, tựa hồ vẫn không thể tỉnh táo lại.

Hắn hừ một tiếng, nói:

– Thế nào hai vị bằng hữu Nam Vực, tựa hồ đối với chuyện tại hạ an bài không thích thú sao?

Ánh mắt của mọi người nhất thời rơi vào trên người hai người.

Lý Vân Tiêu nội tâm một trận cười nhạt, lạnh nhạt nói:

– Không vui cũng không giận, thiên hạ nào có bữa cơm miễn phí.

Thân thể Nguyễn Tử Mậu bỗng nhiên chấn động, nội tâm nhấc lên cơn sóng gió động trời, lời này của Lý Vân Tiêu không biết ý muốn ám chỉ điều gì, lấy thực lực của hắn lại không thể nào phát hiện dị thường, nhưng người nói vô ý, người nghe có tình, huống chi còn là người nói vốn là có ý, điều này làm cho Nguyễn Tử Mậu vô pháp bình tĩnh xuống.

– Hừ, lòng tham không đáy!

Thừa Hạo Miểu lạnh lùng nói:

– Uống trà ngon của người khác, được người khác bang trợ, trái lại thổ không ra răng ngà.

– Hay, thật là một tên không có phẩm cách.

– Ai, nghĩ không ra người của Nam Vực chính là bộ dáng này.

Thừa Hạo Miểu nói lập tức đạt được mọi người phụ họa, đều là có chút tức giận nói, một mảnh khinh thường và hừ lạnh.

Nguyễn Tử Mậu thấy Lý Vân Tiêu vẫn chưa nhiều lời, một trái tim treo lên cao lúc này mới thoáng an định xuống, nói:

– Bất cứ chuyện gì đều không thể khiến mọi người đều thoả mãn, mọi người không cần trách móc nặng nề ai.

Lý Vân Tiêu mỉm cười, hắn đột nhiên nói:

– Đồng hương, nhìn thần sắc của ngươi ngưng trọng, khí sắc cũng rất mạnh, mơ hồ đã đạt đến nhất tinh Vũ Đế đỉnh phong, giống như tùy thời đều sẽ đột phá, lại không biết ngươi hao tốn bao lâu thời gian?

Tất cả mọi người theo lời của hắn, đưa mắt rơi vào trên người Lý Dật.

Lý Dật từ lúc đi ra khỏi vẫn là ánh mắt nghi hoặc, thậm chí còn có một tia thoải mái.

Lúc này bị Lý Vân Tiêu hỏi một câu, trong mắt hắn bắt đầu lộ ra vẻ nghi hoặc, trong giây lát bên trong con ngươi tinh quang hiện ra, căm tức nhìn Lý Vân Tiêu quát dẹp đường:

– Lý Vân Tiêu ngươi là Lý Vân Tiêu!

Lý Vân Tiêu:

– …

Hắn lau mồ hôi, ngượng ngùng nói:

– Lẽ nào đồng hương ở bên trong đợi mười năm hai mươi năm?

Lý Dật cho đã mắt đầy hận ý nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu, tức giận hừ một tiếng, thần thức tựa hồ vào lúc này mới dần dần từ trong hoàn cảnh trở về, bắt đầu chậm rãi tiếp thu thực tế trước mắt.

– Xì…

Có người nhịn không được cười lên, nói:

– Ha ha, ngay cả người quen cũng không nhận ra, sẽ không nghỉ ngơi thời gian trăm năm rồi chứ

Tiếng cười khinh thường không ít, nhưng không có ai dám phách lối bật cười, dù sao nhân gia có Vũ Đế thực lực bày ở nơi đó, hơn nữa cũng không phải loại hiền lành gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.