Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1331: Trong hồ (2)



Hàn khí trùng thiên từ trong bảo kiếm dâng lên, lấy hắn làm trung tâm bắt đầu nhanh chóng kết băng, trong phút chốc liền đem hơn một nửa đáy hồ đông lại, xa xa nhìn tới, càng là có một đóa tượng băng hình hoa sen to lớn, Thương cùng vô số xiềng xích lâm không mà tới kia đông lại trong đó.

– Ngàn dặm băng liên hóa ngọc tiết.

Lý Vân Tiêu lần thứ hai múa kiếm, Băng Liên Hoa to lớn trong nháy mắt phá tan, hóa thành ngàn tỉ tinh bụi, mang theo điểm điểm hàn mang hướng về bốn phương tám hướng vọt tới.

Vô số âm thanh binh lách cách bàng… vang lên, đều là tiếng bông tuyết bị phù ấn nghiền nát, mặc dù không cách nào chặn thế rơi, nhưng tranh thủ thời gian rất lớn. Còn có công kích đếm không hết bắn ở trên người Thương, như mưa lâm thâm, ngay cả gần người cũng không thể.

Lý Vân Tiêu lấy ra Mộ Vân kính, lập tức ở trước người hóa thành một đạo phòng ngự, chờ phù ấn phá vỡ vạn ngàn tinh bụi hạ xuống, trực tiếp bị bảo kính gạt qua, từ bên cạnh người hắn lướt xuống.

Mà Thương thì giơ lên cao nắm đấm, dùng sức nắm chặt, một đạo quyền kình từ trong tay nổ tung, trực tiếp đem phù ấn nổ ra một lỗ hổng, không cách nào thương tổn hắn mảy may.

Lúc này vô số xiềng xích trong nước đột nhiên bay múa, tỏa ra đạo đạo gợn sóng nguyên lực, hướng về hai người ràng buộc đi.

Bỗng nhiên Lý Vân Tiêu cao giọng nói:

– Thương, Như Băng tiểu thư ở đâu? Ngươi không chỉ dám cướp ngục, còn bắt Như Băng tiểu thư, thật sự coi Hồng Nguyệt thành như không có ai sao?

Thân thể người trong nước kia chấn động, con ngươi đột nhiên áp súc, hai tay lập tức bấm quyết, phương hướng xích sắt kia biến đổi, tầng tầng xoay tròn, hết mức tỏa về phía Thương, đồng thời quát to:

– Tiểu tử, ngươi nói cái gì?

Lý Vân Tiêu vội nói:

– Chúng ta là người mình, người này là Yêu tộc, cướp đi Khương Như Băng tiểu thư, hiện tại toàn bộ Hồng Nguyệt thành đều đang tìm hắn.

Người kia cả kinh nói:

– Thật chứ?

Nội tâm hắn rất khó tin tưởng, nhân vật chính luận võ chọn rể hôm nay, thiên hạ chú ý Khương Như Băng làm sao có khả năng bị người bắt cóc, này không phải chuyện cười lớn sao?

Nhưng Hồng Nguyệt thành mấy chục ngàn năm đến chưa bao giờ xảy ra việc cướp ngục, giờ khắc này cũng xảy ra, khiến cho tâm tư của hắn có chút hỗn loạn, hướng về Thương quát lên:

– Phía dưới Nguyễn Phong Bình trấn thủ lao tù đâu?

Thương cười nói:

– Cái tên nắm trường thương kia? Chính ngươi đi xuống xem một chút liền biết rồi.

– Đáng chết.

Người kia gầm lên một tiếng, vô số xích sắt hoành nhiễu mà lên, đem Thương quấn ở trong đó.

Thương lạnh nhạt nói:

– Thủ đoạn của ngươi cũng chỉ có chơi dây thừng sao?

Một ánh hào quang từ trong tay hắn bắn ra, giống như kiếm khí, trong nháy mắt bắn ra mấy chục đạo, mỗi một đạo đều đánh vào vị trí then chốt của xích sắt, bên trong thì lại nổ tung, trong nháy mắt những xích sắt kia toàn bộ tổn hại.

Thương không để ý tới người trong nước kia, tựa hồ hoàn toàn không để vào mắt, mà tiếp tục hướng Lý Vân Tiêu lao đi.

Người kia kinh nộ liên tục, bị khinh thường phẫn nộ ở trong tâm sinh sôi, đến thời khắc này sự tình quá mức nghiêm trọng, hắn trong nháy mắt liền quyết đoán, dĩ nhiên hướng về mặt hồ bỏ chạy, gọi viện binh.

Lý Vân Tiêu cảm nhận được trên người Thương truyền đến áp lực, trong lòng cảm giác ngơ ngác, người trước mắt này đã khôi phục lại Vũ Đế không thể nghi ngờ.

– Ngươi nắm giữ lá bài tẩy giống như ta, nhất định là Thiên Mệnh chi nhân, hoặc là quy thuận ta, hoặc là chết.

Thương đối mặt với Lý Vân Tiêu, cũng không dám có chút bất cẩn, hai tay bấm quyết, hồ nước bị một nguồn sức mạnh đẩy ra, Hỗn Thiên Nghi chậm rãi bay ra, phía trên ngôi sao lóng lánh, Lý Vân Tiêu vừa nhìn xuống, phảng phất nhìn thấy chính là vũ trụ Ngân Hà.

Tâm thần của hắn đột nhiên bị một nguồn sức mạnh thu lấy, lực lượng tinh thần giữa não hải tuôn trào ra, chặt đứt nguồn sức mạnh kia, cả người cả kinh liên tiếp lui về phía sau.

Thương khẽ cau mày, lúc này mới cười nói:

– Tính cảnh giác rất cao a, không muốn mở mang kiến thức Thế giới trong Hỗn Thiên Nghi của ta một chút sao?

Lý Vân Tiêu cũng không dám bất cẩn nữa, Giới Thần Bi chậm rãi hiện lên ở trong tay, lạnh lùng nói:

– Quá cao cấp, ta sợ hình ảnh kia quá đẹp, ta không dám nhìn.

Hai siêu phẩm huyền khí đều ở trong tay, cuộc chiến kinh thiên động một cái liền bùng nổ, có thể là cảm ứng của siêu phẩm huyền khí trong lúc đó, toàn bộ đáy hồ bắt đầu trở nên hơi dị dạng.

Lý Vân Tiêu nói:

– Ngươi không sợ gây nên chấn động, rước lấy người của Hồng Nguyệt thành?

Thương ánh mắt ngưng lại, lạnh nhạt nói:

– Sợ. Vì lẽ đó ta dự định một đòn, dưới một đòn nếu như không thể cầm ngươi, liền xoay người trở ra.”

Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:

– Ngươi coi mình là Vũ Đế đỉnh cao, muốn một đòn cầm ta, chuyện cười.

Thương im lặng không lên tiếng, mà là một tay đánh ra một cái quyết ấn, vỗ vào trên Hỗn Thiên Nghi, nhất thời bốn phía Hỗn Thiên Nghi hiện ra đạo đạo kim quang, trên không trung ngưng tụ thành Ma Ha cổ văn, từng cái từng cái tiêu tan, Thế giới toàn bộ đáy hồ bắt đầu biến hoá, xuất hiện Chu Thiên Tinh Đấu.

Trong lòng Lý Vân Tiêu chấn động mạnh, Thương đối với Hỗn Thiên Nghi khống chế vượt xa hắn khống chế Giới Thần Bi, nếu như một đòn hạ xuống, mình thật là có khả năng gánh không được.

Hắn lập tức một tay hóa quyết, một bên tiến hành khống chế Giới Thần Bi, một bên toàn thân hóa thành kim quang, sau lưng hóa ra ba đầu sáu tay Kim Thân Pháp Tướng, mỗi một tay đều nắm một thanh huyền khí cấp chín, đồng thời tụ lực.

– Cái gì?

Thương ngớ ra một thoáng, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, đồng thời cảm nhận được những huyền khí oai kia, nguyên bản còn có mấy phần tự tin, lần này đột nhiên run rẩy lên, hắn ngưng tiếng nói:

– Đây là thần thông gì?

Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:

– Độc môn tuyệt kỹ độc nhất vô nhị của Thiếu gia ta, Kim Thân Pháp Tướng, ngày hôm nay liền lấy ngươi khai đao.

Sáu cánh tay đồng thời bay múa, còn có một tay thành trạng thái nâng thác, hai ngón tay ghép lại, phía trên dần dần hiện ra đạo đạo ánh kiếm, tựa hồ còn có huyền binh muốn nghĩ hóa ra.

Vẻ mặt Thương cũng dị thường ngưng trọng, rốt cục hắn thở ra một hơi, tiện tay vung lên, cất đi Hỗn Thiên Nghi, lạnh nhạt nói:

– Thú vị, ta không có một phần mười niềm tin có thể một chiêu bắt ngươi. Chờ mong lần sau gặp lại có thể thoả thích chiến một trận.

– Hừ…

Lý Vân Tiêu cũng thu hồi dị tượng, khôi phục như thường, sắc mặt hơi trắng bệch nói:

– Bất cứ lúc nào phụng bồi, nhưng việc ngươi ta nắm giữ siêu phẩm huyền khí vẫn là người biết càng ít càng tốt.

Thương cười nói:

– Tự nhiên, ngươi ta không phải vẫn bảo mật rất tốt sao?

Hắn xoay người liền muốn rời đi.

Lý Vân Tiêu quát lên:

– Chậm đã, Khương Như Băng đâu?

Thương quay đầu lại nói:

– Ta đáp ứng dẫn nàng ra khỏi thành, nói lời phải giữ lời.

Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:

– Nói lời giữ lời? Ngươi đây chính là muốn chết, ta xem các ngươi làm sao thoát khỏi Hồng Nguyệt thành.

Hắn cũng nhanh chóng hướng về phía trên bỏ chạy, muốn trước một bước mật báo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.