Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1336: Tâm loạn (2)



Lý Vân Tiêu thở dài, đem sự tình nói một lần, kể cả đọc ký ức của Đường Kiếp, còn có cuộc chiến địa lao, chỉ bất quá sau đó Mộ Dung Trúc xuất hiện biến mất thì không nói, nói là mấy người liên thủ, tạo thành cảnh tượng rồng nước lên không.

Sắc mặt Khả Nguyệt bình tĩnh nói:

– Phong nha đầu kia thật là, nếu không phải việc thi đấu quan trọng hơn, ta liền tùy ý nàng đi, nhìn nàng làm sao chịu thiệt.

Lý Vân Tiêu cười khổ nói:

– Thương kia thực lực phi phàm, ta cùng ba người trong Bát Tượng liên thủ cũng không thể thủ thắng, Khả Nuyệt đại nhân vẫn là tự mình xuất thủ đi.

Khả Nguyệt nói:

– Không sao? Chỉ cần phong tỏa thành trì, hộ thành đại trận mở ra, sẽ không có người có thể lặng yên không một tiếng động rời đi. Nếu như loại chuyện nhỏ tìm người này cũng muốn ta xuất thủ, vậy Hồng Nguyệt thành nuôi đám người kia có tác dụng gì, không bằng giải tán.

Lý Vân Tiêu nói:

– Chỉ sợ thời gian không nhiều, ta ngược lại có một kế có thể bắt những người kia.

– Ồ?

Ninh Khả Nguyệt hứng thú, cười nói:

– Hồng Nguyệt thành to lớn như thế, nếu như những người này an tâm ẩn núp xuống, dù là chúng ta cũng không nắm chặt có thể bắt được.

Lý Vân Tiêu nói:

– Một toà thành trì nếu như bốn phía bốc cháy, khiến người ta không chỗ có thể trốn, nhưng lúc này nếu như đông môn tắt lửa, như vậy người ở bên trong sẽ làm sao?

Trữ Khả Nguyệt lập tức rõ ràng nói:

– Ngươi là ý nói thả một lỗ hổng, dẫn bọn họ đi ra?

Lý Vân Tiêu gật đầu nói:

– Chính là vậy. Hồng Nguyệt thành hộ thành đại trận là hỏa, có thể cho cao thủ mạnh mẽ đánh ra vết nứt xông vào, để phòng ngự xuất hiện lỗ thủng, đồng thời tăng mạnh sưu tầm trong thành, như vậy Bát Tượng cùng Thương tất nhiên sẽ không kiềm chế nổi.

Trữ Khả Nguyệt cười nói:

– Quả nhiên là quỷ kế, ngươi với phụ thân của ngươi vẫn quỷ kế đa đoan như thế.

Khuôn mặt Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ do dự, muốn nói lại thôi, dáng vẻ bất định.

Trữ Khả Nguyệt nói:

– Cùng ta trong lúc đó, không cần có quá nhiều khoảng cách, có chuyện có thể nói thẳng.

Lý Vân Tiêu trầm tư chốc lát, rốt cục lấy dũng khí nói:

– Ta muốn hỏi, năm đó Mộ Dung Trúc thật sự đã chết rồi sao?

Yên tĩnh, cực kỳ yên tĩnh.

Sắc mặt Khả Nguyệt trong phút chốc trắng xám, tâm tình trong lòng gợn sóng ra, để khí tức trên người nàng cực kỳ không ổn định, theo hô hấp phập phồng.

Một lúc lâu, nàng mới ngưng tiếng nói:

– Vì sao có câu hỏi này?

Lý Vân Tiêu than thở:

– Chỉ là hỏi một chút, nếu không trả lời cũng không sao.

Trữ Khả Nguyệt nhẹ nhàng nhắm mắt lại nói:

– Đương nhiên là thật sự chết rồi. Lúc đó phụ thân ngươi cũng có mặt, dưới Nguyệt đồng Đồng thuật của hắn, ai có thể giả chết?

Trên lông mi thật dài bắt đầu hiện ra hạt châu óng ánh, khúc xạ ra ánh trăng màu máu, dường như huyết lệ.

Trong lòng Lý Vân Tiêu rùng mình, xem ra Trữ Khả Nguyệt xác thực không biết việc Mộ Dung Trúc ở trong địa lao, bằng không lúc trước, thời điểm nói về cuộc chiến địa lao, nàng không thể một mặt bình tĩnh như thường. Hơn nữa năm đó Mộ Dung Trúc xác thực là chết rồi, cái này cũng là mình tự tay nghiệm chứng, tuyệt không giả tạo. Xem ra việc nhìn thấy vừa nãy hẳn là có ẩn tình khác.

Hắn nói xin lỗi:

– Xin lỗi.

Trữ Khả Nguyệt cười nhạt một tiếng, cực lực khống chế nội tâm bi thương nói:

– Không có chuyện gì. Ta đã từ bên trong đi ra, sẽ không lại trở về.

Nàng lộ ra khuôn mặt tươi cười nói:

– Đi thôi, phóng hỏa bắt chuột đi.

Hai người đang định rời đi, đột nhiên giữa bầu trời truyền đến chấn động, hộ thành đại trận chịu đến xung kích, một lồng ánh sáng ở chân trời tản ra, hình thành vẻ cửu sắc, vô cùng lóa mắt.

Khả Nguyệt biến sắc, cười lạnh nói:

– Xem ra con cá đang tìm lối ra.

Khả Nguyệt trong nháy mắt hóa thành một ánh hào quang lao đi, Lý Vân Tiêu cũng hóa thành Lôi Điện theo sát phía sau, nhưng không đuổi kịp phía trước.

Giờ khắc này trung ương thành trì, luận võ chọn rể còn tiến hành kịch liệt.

Hộ thành đại trận bị oanh kích, chấn động ra, dẫn tới trong lòng tất cả mọi người hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Ánh mắt Khương Sở Nhiên ngưng lại, nhìn chăm chú vào tia sáng kia, trong con ngươi tất cả đều là vẻ lạnh lùng.

Nguyễn Hồng Ngọc đứng dậy, hướng về mọi người đang nghi ngờ không thôi cười nói:

– An tâm tỷ thí, có kẻ không sợ chết xông vào Hồng Nguyệt thành, chẳng mấy chốc sẽ chết.

– Ha ha, hóa ra là có người xông thành, thật là ngu bức muốn chết.

– Tự tiện xông vào Hồng Nguyệt thành, ta sống lớn như vậy, vẫn đúng là chưa từng nghe tới.

– Ai, hiện tại người a, có mấy phần bản lĩnh liền cho rằng vô địch thiên hạ, coi Hồng Nguyệt thành là nơi nào.

Tất cả mọi người là một bộ châm chọc xem thường, chờ xem những kẻ xui xẻo kia nát tan.

Tỷ thí vẫn còn tiếp tục tiến hành, tất cả mọi người tỉnh táo lại, không tiếp tục để ý gợn sóng giữa bầu trời kia.

Khương Sở Nhiên cùng Nguyễn Hồng Ngọc liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được lo lắng trong mắt đối phương, vầng sáng cửu màu hiện lên, nói rõ hộ thành đại trận bị áp đảo cực hạn, người tới tuyệt đối là cao thủ.

Nhưng dưới tình huống trước mắt này, bọn họ không thể đi, bất quá nhận ra được vài đạo sức mạnh cực cường đang lao tới nơi sinh biến, lúc này mới thoáng an tâm xuống.

Cao tầng còn lại của Hồng Nguyệt thành tự nhiên cũng rõ ràng hàm nghĩa của vầng sang kia, tương tự lo lắng không ngớt, nhưng càng nhiều là vẻ lạnh lùng, bất luận người đến là ai, dám xông vào Hồng Nguyệt thành, chính là chết.

Giờ khắc này trên vũ đài, một tên nam tử bị chấn động phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt tất cả đều là vẻ kinh hoảng, vội vàng nói:

– Dừng tay, ta chịu thua.

Tên nam tử khác lập tức dừng thân, đứng chắp tay, cười nói:

– Đa tạ.

Người chủ trì Khương Biệt Ly nói:

– Ván này Đường Vũ Tinh thắng lợi, còn có ai muốn chiến không?

Tên nam tử thua kia cười khổ nói:

– Đa tạ Vũ Tinh huynh hạ thủ lưu tình.

Hắn liền hào hiệp từ trên đài hạ xuống, cũng không hề có ảo não hoặc là sinh khí gì, rất nhiều người đều biết hi vọng xa vời, một là ôm thử thái độ thử xem, hai là vì cùng người luận bàn, luận chứng vũ đạo.

Đường Vũ Tinh khẽ vuốt càm, hướng về nơi nào đó dưới lôi đài nhìn tới, cười nói:

– Tử Mậu huynh, còn đang đợi sao? Nếu không ra, Như Băng tiểu thư liền quy ta.

– Hừ.

Nguyễn Tử Mậu hừ nhẹ một tiếng, thực lực của Đường Vũ Tinh ở trong trẻ tuổi xem như là đỉnh cấp, nếu không phải hắn tự mình xuất thủ, sẽ không có người có thể thắng.

Hắn dòm ngó Chúc Dục Kỳ ở bên cạnh một chút, khẽ cười nói:

– Dục Kỳ huynh, không muốn đi tới thử xem thân thủ?

Chúc Dục Kỳ lạnh nhạt nói:

– Ta cảm thấy Tử Mậu huynh so với Vũ Tinh huynh muốn mạnh hơn một chút, vẫn là đợi lát nữa cùng Tử Mậu huynh trao đổi một chút sẽ càng thú vị.

Hai người trò chuyện với nhau thật vui, giống như bạn cũ, nhưng chiến ý trong mắt càng ngày càng mạnh, đến trình độ như bọn họ, tuy nói lấy luận bàn làm chủ, nhưng khoảng cách đoạt quan cũng vẻn vẹn là cách xa một bước, không phải là việc không thể thành, vì lẽ đó mỗi một bước đều dị thường thận trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.