Nàng hướng phía Lý Vân Tiêu vẫy vẫy tay, tựa hồ có lời muốn nói.
Lý Vân Tiêu sau mấy cái lắc mình, liền đi tới trước mặt mọi người Hồng Nguyệt thành, đầu tiên là hơi hướng về Khương Sở Nhiên gật đầu, trong mắt hàm chứa mỉm cười, xem như chào hỏi.
Khương Sở Nhiên ngạc nhiên một chút, nội tâm dâng lên một trận cảm giác cổ quái, tiểu bối nào gặp mình không phải là cung kính, hưng phấn kích động, tiểu tử này dĩ nhiên giống như là cùng lão bằng hữu chào hỏi, mỉm cười gật đầu một chút, hoàn toàn không có loại khẩn trương như thời điểm nhìn thấy nhất phái tông chủ, tuyệt đỉnh cao thủ.
Một màn này nhìn ở trong mắt tất cả mọi người, còn tưởng rằng Lý Vân Tiêu cùng Hồng Nguyệt thành quan hệ cũng không phải tốt như vậy.
Ninh Khả Nguyệt không nói được một lời, trực tiếp lấy ra một khối ngọc bài đặt ở trong tay Lý Vân Tiêu, nói:
– Trở ra nhìn lại, tất cả đều cẩn thận.
Lý Vân Tiêu lật tay đã thu vào, nhẹ nhàng gật đầu nói:
– Ta sẽ.
– Vân thiếu, việc ta với ngươi thương nghị, không biết suy tính như thế nào?
Ở một chỗ không xa, Ung Thiên Vận gương mặt lộ vẻ hiền lành, mỉm cười hỏi nói.
Tất cả mọi người đều trong lòng chấn động, Ung Thiên Vận này chính là cửu giai Đại Thuật Luyện Sư, ở chỗ này đại biểu cho vô thượng quyền uy của Hóa Thần Hải, luận thân phận có thể không bằng Khương Sở Nhiên, nhưng lúc này cũng tượng trưng cho Hóa Thần Hải, trên quyền uy tuyệt không yếu hơn Khương Sở Nhiên.
Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, nói:
– Thời gian quá ngắn, không kịp suy nghĩ tỉ mỉ, chờ ta nghĩ thông suốt sau đó lại nói cho Thiên Vận trưởng lão.
Ung Thiên Vận mỉm cười gật đầu, nói:
– Được, ta chờ tin tức tốt của ngươi!
Bên cạnh thân Ung Thiên Vận vài đạo ánh mắt bén nhọn nhìn thẳng hắn, chính là người lánh đời thế gia Mục gia.
Mục Phong Tuấn sắc mặt tái xanh, lạnh lùng nói:
– Đem Kim Giáp Nhân trả lại cho ta!
Lý Vân Tiêu ngoảnh mặt làm ngơ, mà là đưa mắt hướng tới trên thân người còn lại quét tới, ở dưới đỉnh núi, lại vẫn thấy được bóng dáng của Bắc Đấu Tông tông chủ Trương Lăng Hoa.
Trương Lăng Hoa thấy Lý Vân Tiêu nhìn về phía mình, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, mạnh mẽ bài trừ một nụ cười khó coi, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh.
Còn có Liêu Dương Băng, cùng với sáu người khác ở trong góc phòng phía xa, hơi hướng về phía hắn chào hỏi.
Sáu người kia công chính có một người thị cung cấp địa hoàng kim đan cửa hàng lão bản, cũng là kinh ngạc vu Lý Vân Tiêu thân phận, không khỏi đa quan sát Lý Vân Tiêu vài cái.
Còn có lão bản cung cấp Bạo Nguyên Quả, cũng ở trong đám người phía xa, tựa hồ có chút do dự, không dám tiến lên đây, rất xa cười làm lành ý bảo.
Ngoài ra, còn có rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, kiếp này, kiếp trước.
Như Đao Kiếm Tông Trần Phong, phía sau còn cùng với Thiên Nhất Thương Hội Lương Ngọc Y. Sau một trận đánh ở Tống Nguyệt Dương Thành, Lương Ngọc Y cũng đã đầu nhập vào Đao Kiếm Tông, ngay cả Tiêu Cảnh Minh và Thủy Lạc Yên cũng ở trong đó.
Người của Đao Kiếm Tông nhìn Lý Vân Tiêu ánh mắt đều cực kỳ lãnh lệ.
Trần Phong tuy có lòng muốn đi tới bắt chuyện, nhưng lúc này Lý Vân Tiêu là tiêu điểm của tất cả mọi người, hắn cũng sẽ không nguyện hiện thân đi ra ngoài.
Còn có Vạn Bảo Lâu Lệ Phi Vũ, cùng với thiên hạ các phái cường giả, ngay cả kiếp trước biết một ít đại phái cao thủ cũng không ít ở trong đó, tuyệt đối là thịnh cử số một số hai.
– Lý Vân Tiêu, mau chóng đem Kim Giáp Nhân của Mục gia ta trả lại đây!
Sau khi Mục Phong Tuấn mở miệng, Lý Vân Tiêu trực tiếp bơ đi, để sắc mặt Mục Hoằng cực kỳ khó coi, chỉ có thể tự mình đứng ra nói chuyện.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu quay lại, rơi vào trên người hắn, cau mày nói:
– Ngươi là ai a? Ta nhận thức ngươi sao?
– Hừm hừm…!
Mục Hoằng nặng nề hừ vài tiếng, cũng không kiêng kỵ ánh mắt mọi người, cười lạnh nói:
– Đừng tưởng rằng ỷ vào thân phận của ngươi nhân tài mới xuất hiện đệ nhất liền ai cũng sẽ bán mặt mũi cho ngươi, mặt mũi này ở tại Mục gia ta không dễ dùng.
Lý Vân Tiêu nghiêng mắt nhìn quét hắn một chút, cười nhạo nói:
– Bệnh tâm thần!
Liền xoay người sang chỗ khác, không để ý tới nữa, mà là hướng phía đám người Lệ Phi Vũ rất xa chào hỏi.
Mục Hoằng sắc mặt “Cà” một chút trở nên tím đen, cả giận nói:
– Hảo tiểu tử ngay cả lễ phép tôn kính võ đạo tiền bối cũng không hiểu sao?
Nhưng Lý Vân Tiêu vẫn như cũ cùng với đám người Lệ Phi Vũ chào hỏi, sau đó ánh mắt rơi trên một mảnh đất trống ở phía xa, tuy rằng không có một bóng người, nhưng từ trong hư không tản mát ra khí tức cường đại không chút nào che giấu, tuyệt đối không phải hạng người tầm thường.
– Chết tiệt!
Mục Hoằng phẫn nộ quát một tiếng, bị miệt thị như vậy để hắn triệt để phát cuồng, khí thế trên người trong nháy mắt bạo phát, sơn thạch dưới chân “Ùng ùng” tựa như mạng nhện nứt vỡ ra, một khí tức tuyệt cường hướng phía trên người Lý Vân Tiêu đẩy qua.
– Làm càn!
Ninh Khả Nguyệt sắc mặt trầm xuống, trên người mơ hồ lộ ra một cổ lực lượng ngưng tụ thành một con bồ câu to lớn trong suốt như ẩn như không, bay đi.
Bồ câu vừa hạ xuống ở bầu trời Mục Hoằng, lập tức đem khí tức của hắn hoàn toàn trấn áp, đồng thời chậm rãi hạ xuống.
Mục Hoằng cả kinh, sợ hãi nói:
– Khí tức dĩ nhiên có thể biến hóa?
Hắn lại càng hoảng sợ, lúc này mới bắt đầu minh bạch sự khủng bố của bảy đại siêu cấp thế lực, hoảng sợ nói:
– Dừng tay ta bất quá là muốn giáo huấn tên tiểu bối vô lễ này, các ngươi không đáng vì hắn mà đắc tội Mục gia chúng ta.
Trên gương mặt Mục Hoằng lộ vẻ dương dương tự đắc, nói:
– Ở trên đại lục tuy rằng lấy bảy đại thế lực các ngươi vi tôn, nhưng thực lực của Mục gia lánh đời chúng ta tuyệt đối muốn vượt hơn các ngươi, đại khái so với Thánh Vực và Hóa Thần Hải không sai biệt lắm, nếu là đắc tội chúng ta Mục…
– Ầm ầm…
Khí tức của Ninh Khả Nguyệt ngưng lại, con bồ câu to lớn mập mạp kia trực tiếp đánh xuống phía dưới, đem khí tức của Mục Hoằng đều chấn tán loạn, hóa thành một đạo kình phong cuốn bay tất cả.
Mục Hoằng còn đang dương dương tự đắc, lập tức bị nổ bay lên, một búng máu tiêu bắn ra.
Bất quá may là thực lực bản thân hắn cũng không tệ, trên không trung sau khi bay lộn vài vòng, bình an rơi trên mặt đất, trong mắt lấy làm kinh ngạc, cả giận nói:
– Ngươi… Các ngươi thực sự muốn cùng Mục gia ta là địch?
Tất cả mọi người nhìn hắn như kẻ ngu ngốc vậy, ở đây người nào không phải nhất phương bá chủ, thiên hạ danh hào, nghe hắn khắp bầu trời thổi da trâu, đã sớm muốn ra tay đánh người, cũng còn ở trong lòng trách Ninh Khả Nguyệt xuất thủ quá ôn nhu.
Ung Thiên Vận cũng có chút nhìn không được, Mục gia cùng Hóa Thần Hải bọn họ luôn luôn giao hảo, nếu là Mục Hoằng ở chỗ này xảy ra chuyện, hắn cũng vô pháp hướng Mục gia ăn nói. Kỳ thực bản thân Mục Hoằng cũng không phải xấu, chỉ bất quá những gia tộc lánh đời này căn bản không biết thế cục đại lục, thoát ly đại lục quá lâu, cả đám ếch ngồi đáy giếng, tự dưng cuồng vọng tự đại.