Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1509: Dương nguyên thư (2)



Cấm chế trong núi này tựa hồ có thể bị đối phương sử dụng, dùng để ẩn dấu hành tích.

Hơn mười cổ thi thể lúc này đã đứng vững vàng, khí tức trên người bắt đầu kéo lên, xen lẫn mùi vị thối rữa khiến người ta ngửi phải muốn buồn nôn.

Sắc mặt Ninh Khả Nguyệt âm trầm muốn nhỏ ra nước, hai tay nàng làm một thủ thế muốn thổi sáo, nhẹ nhàng để ngang bên khóe miệng, một khúc âm luật “Ô ô yết yết” thổi lên, như tiếng nước chảy róc rách, lại tựa như nước nhỏ lên lá trúc, ở trên bầu trời bay đầy tuyết rơi, chấn nhân tâm huyền.

Lúc này thi thể tản mát ra mùi vị mục nát, khí tức trên người không ngừng bốc lên đã ngừng lại, tựa hồ đang nghiêng tai lắng nghe.

Thời gian bất tri bất giác trôi qua, tiếng sáo du dương hơi đổi, tựa như bài ca phúng điếu, vì ai mà phát lên, vì ai mà kêu.

– Phốc…

Đột nhiên một cổ thi thể đứng không vững, trực tiếp ngã nhào xuống phía dưới, toàn bộ khuôn mặt vùi lấp ở trong tuyết, không động đậy.

– Phốc phốc phốc phốc…

Ngay sau đó liên tiếp có thi thể bắt đầu từng cái một ngã xuống, cuối cùng không còn người nào đứng thẳng.

Thê lương sầu bi, và tiếng sáo đưa ma đan vào một chỗ, ở trong bầu trời đầy tuyết rơi bay lên.

Thi thể Khương Biệt Ly ngửa mặt lên trời nằm ở trong tuyết trắng, hai mắt đã nhắm lại, mang theo một tia an tường.

– Di?

Không trung đột nhiên truyền đến một tiếng chất vấn kinh ngạc khẽ, tựa hồ cảm thấy không thể tin nổi.

Con ngươi của Ninh Khả Nguyệt đột nhiên co rút lại, tiếng sáo biến đổi, hóa thành một đạo âm ba bén nhọn trực tiếp bắn nhanh đi, đem tuyết bay đầy trời nhộn nhạo lên.

Chỗ âm ba trực chỉ, không gian một trận ba động, lộ ra một đạo thân ảnh màu xám tro, tiện tay một chưởng vỗ xuống.

Hai cổ lực lượng va chạm vào nhau trên không trung, đem tuyết bay đánh nát, tựa như ngàn vạn tấm vải rách rơi vãi trên trời cao. Đạo ảnh tử kia vừa hiện sau đó vội vã kịch tiêu thất, tựa hồ không dám chính diện đối kháng.

– Phế vật, đi ra!

Ninh Khả Nguyệt nũng nịu quát một tiếng, quyền trượng lập tức hiện lên ở trong tay, lập tức kim mang đại thịnh, đem đỉnh núi soi sáng rực rỡ một mảnh.

Tay phải của nàng hơi chấn động một chút, lập tức một đạo âm cổ khuếch tán, toàn bộ không gian theo tần suất âm cổ mà sóng gió nổi lên, tầng tầng đẩy mạnh đi.

Trên góc bên phải, đạo thân ảnh màu xám tro kia xuất hiện lần nữa, hai tay nhanh chóng bấm tay niệm thần chú, từng đạo quang mang từ bốn phương tám hướng hội tụ đến. Ở trong tay hắn hóa thành một đạo tiểu sơn. Hắn điểm một cái, tòa tiểu sơn kia lập tức hướng phía Ninh Khả Nguyệt đè xuống.

Nhìn kỹ lại, bộ dáng của tòa tiểu sơn kia, dĩ nhiên chính là Tử Vân Phong

Ninh Khả Nguyệt cũng là trong lòng chấn động, giật mình nói:

– Lấy ra sơn hồn?

Đối phương dĩ nhiên trong lúc giơ tay nhấc chân đã đem sơn hồn tinh phách rút ra, mượn lực lượng ngọn núi này chống lại đối thủ.

– Trấn Hồn Ca — Ngũ Âm Chi Thương!

Sắc mặt Ninh Khả Nguyệt trầm xuống, trong tay tuế nguyệt như ca chấn ra một đạo thương âm, một cổ ngũ hành chi lực cực mạnh phá không mà lên, đem sơn hồn tinh phách ngăn trở.

– Trấn Hồn Ca — Ngũ Âm Chi Vũ!

Thương âm giai điệu biến đổi, sơn hồn tinh phách nhất thời chấn động, “Phanh” một tiếng đã tán đi trên không trung, hóa thành vô số tinh mang lưu quang, bay vụt mà đi, trở về đến bên trong Tử Vân Phong.

Ảnh tử màu xám tro ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, cũng không có tránh né lần nữa, mà là lâm không đứng ở trên trời cao, ngưng mắt trông lại, chậm rãi nói rằng:

– Quả nhiên so với ta dự đoán còn mạnh hơn, xem ra là ta khinh địch.

Trong mắt Ninh Khả Nguyệt lộ ra sát khí, lạnh giọng nói:

– Ngươi là ai? Ý muốn như thế nào?

Người nọ từ không trung bay xuống, dẫm lên tuyết địa, nói:

– Ngươi có thể gọi là Dương Nguyên Thư.

– Dương Nguyên Thư?

Ninh Khả Nguyệt nhướng mày, xa lạ danh khí như vậy, đã có thực lực cường đại như thế.

Dương Nguyên Thư tiếp tục nói:

– Về phần mục đích, chính là vì giết ngươi a!

– Giết ta? Chỉ bằng ngươi? Buồn cười!

Ninh Khả Nguyệt lạnh lùng cười nhạo.

Dương Nguyên Thư nghiêm mặt nói:

– Ngươi thật sự so với ta dự đoán phải mạnh hơn, nhưng là chớ coi thường ta nha, cả tòa Tử Vân Phong này đều ở trong trận pháp của ta, hơn nữa sớm đã bị ta bố trí các loại sát chiêu.

Ninh Khả Nguyệt nhướng mày, chỉ vào trên bầu trời, lối vào Địa Lão Thiên Hoang một mảnh bạch vụ mênh mông, nói:

– Vật kia cũng là ngươi làm ra?

Dương Nguyên Thư nói:

– Đó là một loại đồ vật căn cứ theo thượng cổ luyện phương nghiên cứu ra, có thể dùng để phong kín cửa vào không gian, đây cũng là lần đầu tiên sử dụng. Bất quá ta chỉ là người phụ trợ mà thôi. Dựa vào khả năng của ta còn không đến mức cường đại đến có thể che lại tiên cảnh.

Trong lòng giật mình Ninh Khả Nguyệt giật mình, chỉ cảm thấy có một âm mưu to lớn đang hướng về phía Hồng Nguyệt thành mà đến. Người trước mắt này tuy rằng thực lực bình thường, nhưng là thủ đoạn kinh người, mà hắn lại cũng không phải đầu sỏ, Ninh Khả Nguyệt lạnh giọng nói:

– Ngươi là bí pháp Thuật Luyện Sư? Người sau lưng rốt cuộc là ai?

Dương Nguyên Thư nói:

– Coi như biết được người sau lưng ta có thể làm sao? Cũng không thay đổi được thời khắc mệnh vận này của ngươi.

Dương Nguyên Thư nhanh chóng ở trước người vẽ ra mấy cái trận phù, đánh lên đại địa, nhất thời đỉnh núi một trận rung chuyển mạnh. Sau mấy tiếng ùng ùng, từng đạo quan tài từ dưới đất chui lên, phảng phất từng tấm mộ bia sừng sững ở Tử Vân Phong.

Ninh Khả Nguyệt kinh hãi không ngớt, những quan tài này từng cái đều phát ra khí tức cực kỳ mục nát. Hơn nữa tạo hình và chất liệu đều là giống nhau, chỉ là niên đại khác xa, tựa hồ là từ cùng một nơi đào móc ra ngoài.

– Rầm rầm…!

Nắp quan tài nhất thời đều bay ra, bên trong thi thể đều tản mát ra khí tức dị thường cường đại, còn có mùi thối rữa khiến người khác buồn nôn cũng đập vào mặt.

Sắc mặt Ninh Khả Nguyệt “Cà” một chút trắng bệch, không chỉ có là mùi vị buồn nôn. Hơn nữa thi thể trong quan tài cũng là bộ dáng cổ quái, không ít từ lâu biến thành vu thi, còn có một chút càng hơn phân nửa xương cốt lộ ra ngoài, khiến người khác nhìn mà sợ hãi.

Còn chân chính khiến cho nàng dung nhan đại biến, đây là khí tức trên những vu thi này, dĩ nhiên mỗi một người đều cường đại dị thường, trong đó càng có ba cỗ thi thể cho nàng một loại cảm giác cực độ áp lực. Ba người này sinh tiền tu vi tuyệt sẽ không ở dưới nàng.

Ninh Khả Nguyệt cả giận nói:

– Ngươi đã trộm cổ mộ của phái nào?

Ánh mắt Dương Nguyên Thư nhìn những thi thể này, lóe ra thần sắc cực độ hưng phấn, quái thanh cười ha hả, nói:

– Ha ha, ngươi đoán đi? Để đổi lấy những thi thể này, có thể hầu như khiến ta táng gia bại sản a. Mỗi một người đều là bảo bối của ta!

Nguyên bản thần sắc bình thường, khi nhìn đến những thi thể này hậu, cả người Dương Nguyên Thư đều trở nên có chút vặn vẹo, giống như bị bệnh tâm thần, còn đưa miệng hôn vài cái, Ninh Khả Nguyệt nhìn mà muốn buồn nôn, thầm nghĩ những Thuật Luyện Sư này quả nhiên mỗi một người đều là đại biến thái, không thể thuyết phục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.