– Ở trong mắt ta, con đường võ đạo, Vũ Quân ngay cả cửa còn chưa đi vào. Để ngươi chết liền chết, dông dài cái gì! Giết!
Con đường Võ đạo, Vũ Quân ngay cả cửa còn chưa đi vào!
Tiêu Khinh Vương cùng mấy Vũ Quân cường giả đều là tâm thần chấn động, Vũ Vương có thể khống chế mạch máu một quốc gia, Vũ Quân chí ít cũng có thể ảnh hưởng một phe thế lực. Lực lượng mạnh mẽ như vậy, ở trong miệng hắn dĩ nhiên ngay cả cửa còn chưa đi vào. Nhưng mấy người không có phật ý một chút nào, mà là nội tâm mơ hồ sinh ra một loại cảm giác tán đồng.
Hí!
Phảng phất như tiếng hít thở, cái cổ của Thương Lập Quần bị Kế Mông cắt ra, máu tươi phun trào, như một đóa khói hoa, sau khi nở rộ chính là tử vong.
Ầm!
Thương Lập Quần, vị đại lão trong quân, thống lĩnh bốn mươi vạn Kim Sư quân đoàn, cứ như vậy uất ức chết ở ngoài Phổ Dương Thành.
Chuyện tình còn lại, cũng không cần Lý Vân Tiêu bận tâm, hắn bị nâng tiến vào trong chiến xa chủ soái nghỉ ngơi.
Trần Đại Sinh đảo qua bốn mươi vạn Kim Sư quân đoàn, trong con ngươi chợt lóe lên vẻ đại hỉ, khuôn mặt lạnh lẽo quát:
– Thương Lập Quần lấy quyền mưu tư, cấu kết ngoại địch, tội đáng muôn chết! Hiện đã đền tội, chính là có tội thì phải chịu! Chủ soái đã chết, phó soái ở đâu? Ra khỏi hàng cho ta!
Hai tên tướng lĩnh trung niên từ trong đại quân chậm rãi đi ra, sắc mặt hai người âm trầm bất định, tựa hồ đang không ngừng giãy dụa, thời điểm đi qua thi thể của Thương Lập Quần, lúc này mới tựa hồ làm ra quyết định gì đó, nội tâm tầng tầng thở phào nhẹ nhõm.
– Kim Sư quân đoàn phó Thống lĩnh Hoàng Hồng / Hoa Mãn gặp Trần đại soái!
Hai người cùng kêu lên, thanh như hồng chung.
Trần Đại Sinh ngạc nhiên nhìn Hoàng Hồng một chút.
– Nhị tinh Võ sư? Tu vi thấp như vậy dĩ nhiên có thể làm đến phó Thống lĩnh, xem ra nếu không có gia thế bối cảnh thâm hậu, chính là túc trí đa mưu. Toàn bộ Thiên Thủy quốc, trong các đại lão không có họ Hoàng, xem ra là cái sau không thể nghi ngờ.
Nội tâm hắn coi trọng đối với Hoàng Hồng lập tức tăng lên không ít. Hiện tại bọn họ thiếu không phải nhân mã, cũng không phải sức chiến đấu cao cấp. Thiếu chính là một vị quân sư biết rõ tình hình của Bách Chiến quốc. Tuy rằng bản thân Trần Đại Sinh dùng quân như thần, nhưng bị bệnh nhiều năm, đối với tình huống quân sự hai nước hiện tại cũng không hiểu nhiều lắm.
Hoàng Hồng lớn tiếng nói:
– Trần đại soái minh kiến!
Nội tâm hắn âm thầm kính phục không thôi, gừng quả nhiên càng già càng cay, mình xác thực là nhân vật quân sư của Kim Sư quân đoàn. Có thể nói Kim Sư quân đoàn bắt đầu thành lập cho đến bây giờ, hầu như hết thảy đại sự đều là do mình nắm giữ.
Mà Hoa Mãn là Đại vũ sư, hoàn toàn dựa vào vũ lực thượng vị.
– Rất tốt!
Trần Đại Sinh nhìn hai người, một luồng sát khí lóe ra.
– Thương Lập Quần cấu kết ngoại địch các ngươi cũng nhìn thấy, hiện tại ta hạ lệnh điều động cải biên Kim Sư quân đoàn, các ngươi có ý kiến gì không?
Hai người đều là tâm thần chấn động, cùng kêu lên nói:
– Mặc cho đại soái điều khiển, tuyệt không ý kiến!
Lòng bàn tay hai người đều hơi chảy ra mồ hôi lạnh, vào lúc này còn có ý kiến, vậy đời này sẽ không bao giờ có bất kỳ ý kiến gì nữa. Thời điểm hai người đi qua thi thể của Thương Lập Quần, cũng đã hạ quyết tâm quy thuận.
– Được! Bốn mươi vạn Kim Sư quân đoàn cứ dựa theo biên chế trước kia, hiện tại toàn bộ quy Hoàng Hồng tiếp quản!
Trần Đại Sinh lấy ra một mặt lệnh bài, cao giọng quát lên:
– Hoàng Hồng tiếp lệnh!
– Tuân lệnh!
Hoàng Hồng lớn tiếng quát, tiến lên tiếp nhận lệnh bài, trong mắt là vẻ đại hỉ, không nghĩ tới dĩ nhiên sẽ để hắn làm thống lĩnh. Nội tâm đối với đạo dùng người của Trần Đại Sinh cực kỳ kính phục!
Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người! Chính là đại tướng chi đạo!
Trần Đại Sinh khí tụ đan điền, đột nhiên rống lên.
– Bốn mươi vạn đại quân, không đánh mà chạy, ném mất cứ điểm quân sự, đều là tội chết! Hiện tại cho các ngươi cơ hội lấy công chuộc tội, trở lại tiền tuyến, bảo vệ quốc gia!
Hoàng Hồng đột nhiên cao giọng hô theo:
– Lấy công chuộc tội, bảo vệ quốc gia!
Hết thảy Kim Sư quân đoàn từng cái từng cái hai mặt nhìn nhau, rất nhanh có không ít người gọi theo, cuối cùng khẩu hiệu chỉnh tề như một, khí chấn trường dã!
– Lấy công chuộc tội, bảo vệ quốc gia! Lấy công chuộc tội, bảo vệ quốc gia!
...
Thời điểm ở ngoài thành một mảnh hô to, trong Phổ Dương Thành, phủ thành chủ.
Ngô Liên Thiên đứng ngồi không yên đi qua đi lại, thỉnh thoảng hai tay nện đến nện đi nói:
– Ai, ngươi nói Thương Tướng quân có thể đoạt về những tài vật kia không?
Những tài vật kia là hắn nhọc nhằn khổ sở nhiều năm vơ vét, không giữ thể diện, không để ý liêm sỉ, năm này qua năm khác mới tích góp lên.
Ngô Quang nâng đầu heo lên nói:
– Đương nhiên! Thương Tướng quân là thống lĩnh Kim Sư quân đoàn, Vũ Quân đại nhân!
– Không hỏi ngươi!
Ngô Liên Thiên răn dạy một tiếng, con trai của mình là cái mặt hàng gì chính hắn rõ ràng, vì lẽ đó ý kiến của hắn có thể không nhìn.
– Ban thống lĩnh, ngươi nói xem?
Ban Binh Bạch nhìn hai cha con họ, bất đắc dĩ thở dài nói:
– Đoạt về thì vấn đề không lớn, thế nhưng muốn Thương Lập Quần phun ra toàn bộ là không thể.
– Ai! Ta liền biết sẽ như vậy!
Ngô Liên Thiên kêu rên nói:
– Đoạt về bộ phận dù sao cũng hơn toàn bộ mất đi tốt.
Hắn tức giận nói:
– Tốt nhất đem mấy tiểu tặc kia toàn bộ bắt sống trở về, giao cho ta xử trí! Ta tất nhiên từng tấc từng tấc xé nát bọn họ!
Một binh lính thành vệ đội vội vàng chạy vào báo tin nói:
– Đại nhân, đại nhân, Kim Sư quân đoàn trở về!
Ngô Liên Thiên đại hỉ, vội vàng nắm người binh sĩ kia hỏi:
– Nhìn thấy mấy tiểu tặc kia không?
Người binh sĩ kia trợn tròn mắt nghĩ một hồi, nói:
– Nhìn thấy, thật giống như cũng ở trong đám người. Có điều...
– Ha ha, quá tốt rồi! Ta phải đem xương của bọn họ từng cây từng cây tháo xuống!
Ngô Liên Thiên không chờ hắn nói xong, cao hứng nhảy lên, vội vàng đi ra ngoài cửa.
– Quang nhi, Ban thống lĩnh, theo ta cùng đi nghênh tiếp đại quân!
– Không cần!
Ngoài cửa truyền vào một thanh âm châm chọc, một bao vải bị quẳng xuống đất. Một vật gì đó tròn tròn lăn đi ra, ngừng ở dưới chân Ngô Liên Thiên.
Hắn định nhãn nhìn lại, nụ cười trên mặt nhất thời cứng đờ, viên cầu này dĩ nhiên là đầu lâu của Thương Lập Quần. Hắn ngơ ngác ngẩng đầu lên, đám người Lý Vân Tiêu đang đứng ở cửa thành chủ, lạnh lẽo nhìn hắn.
Trái tim của Ngô Liên Thiên đột nhiên chìm xuống.
– Tiểu huynh đệ, hiểu lầm, chỉ là...
Hắn còn chưa nói xong, liền phát hiện thân thể của mình xa cách mình mà đi, toàn bộ thiên địa đều đang xoay tròn, hóa ra là đầu của mình bay lên, cuối cùng rơi xuống đất, cùng đầu lâu của Thương Lập Quần ở sát nhau.
Rất nhanh lại có một cái đầu bay ra, cái đầu này lớn hơn rất nhiều, chính là đầu heo của Ngô Quang.