Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1659: Tranh đối (2)



Qua Chính Tường đối với bọn người Nguyễn Tích Tuyền cũng không có sắc mặt tốt gì, nói với Liêu Dương Băng:

– Dương Băng đại nhân, ngươi xem Lý Phi Dương...

Liêu Dương Băng làm ra thủ thể im lặng, nhàn nhạt nói:

– Yên tâm đi, nếu nói là diệt sát Lục Điêu nhất tộc ta cũng không quá tin tưởng, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không gặp phải nguy hiểm đâu.

Lý Vân Tiêu vô luận là thực lực hay là mưu trí, đều tuyệt đối không thể bỏ mạng ở nơi thế này được.

– Ah? Dương băng đại nhân nói như vậy ta an tâm rồi

Lương Nguyên Cơ xen vào nói:

– Chỉ là đại nhân sao có thể phán đoán Phi Dương huynh có nguy hiểm hay không? Dù sao thực lực Hải tộc còn bày ở đó.

Tất cả mọi người tiểu đội Chiến Nhận đều thoáng cái thở nhẹ ra, nếu Liêu Dương Băng đã nói như thế rồi, vậy Lý Vân Tiêu hẳn tương đối an toàn mới phải.

– Ha ha, nếu như tiểu tử kia không chết, tất nhiên là ở ngoài thành tìm một chỗ nào đó tùy tiện trốn đi, đợi một hồi giả bộ như trọng thương trở về, khoác lác nói mình giết bao nhiêu Hải tộc.

Vu Võ Khâm cười lạnh nói:

– Điều này cũng giải thích thông được vì sao Lý Phi Dương kia lại an toàn.

– Làm càn.

Sắc mặt Liêu Dương Băng phát lạnh, một cổ khí thế cực lớn trực tiếp biến hóa ép tới, lạnh lùng nói:

– Ngươi là cái thá gì, dám ở trước mặt ta tùy tiện nói chuyện?

Hắn cũng đã sớm nhìn những người này không vừa mắt, vừa vặn mượn cơ hội trừng trị một chút.

“PHỐC”

Khí thế Liêu Dương Băng ép xuống như núi, không có bất kỳ hạ thủ lưu tình, Vu Võ Khâm dưới một kích này trực tiếp phun ra một miệng lớn máu tươi bị đánh bay ra ngoài.

Sắc mặt Nguyễn Tích Tuyền đại biến, đột nhiên vỗ án, cả giận nói:

– Liêu Dương Băng, ngươi đây là ý gì?

Liêu Dương Băng thu lại khí tức trên người, khôi phục lại thần sắc lạnh nhạt trước kia, mỉm cười mân trà cười nói:

– Không có việc gì, chỉ giáo huấn đám con sâu cái kiến vô tri này một chút, để chúng biết tôn trọng chúng ta thôi.

Nguyễn Tích Tuyền tức đến xanh cả mặt, Liêu Dương Băng đây rõ ràng là đánh chó cho chủ nhân xem mà, nhưng hắn lại không biết phản bác thế nào, chỉ có thể hừ vài tiếng, nói:

– Chẳng lẽ Vu Võ Khâm nói không đúng sao? Ta thấy Lý Phi Dương nếu không chết, tất nhiên đã trốn mất rồi.

Liêu Dương Băng nói:

– Ah? Không biết Lý Phi Dương sao lại trốn ở bên ngoài? Mong rằng Tích Tuyền đại nhân giải thích nghi hoặc cho mọi người, đề cao chỉ số thông minh cho mọi người một chút?

Nguyễn Tích Tuyền nghĩ nửa ngày, mới rầm rì nói:

– Ta nào biết được hắn sao lại trồn bên ngoài? Có lẽ không trốn, thật sự đi vào trong biển rộng bị Hải tộc giết chết rồi cũng nên

“Ba ba ba”

Liêu Dương Băng vỗ tay vài cái, mặt không biểu tình nói:

– Nếu Lý Phi Dương cũng thông minh như đại nhân vậy thì tốt rồi.

Nguyễn Tích Tuyền giận dữ nói: Liêu Dương Băng, ngươi có ý tứ gì? Châm chọc nói móc ta? ”

– Hắn nào dám nói móc đại nhân ngài chứ, ta thật sự ngưỡng mộ chỉ số thông minh của đại nhân ngài đấy.

Bên ngoài thành truyền đến một giọng nói, sau đó một đạo quang mang rơi xuống, đúng là Lý Vân Tiêu đã trở về, hắn xuất hiện trong đại sảnh.

– Phi Dương công tử.

Liêu Dương Băng và Qua Chính Tường đều kinh hô, trênmặt hai người đều lộ ra vẻ vui mừng, mọi người tiểu đội Chiến Nhận mỗi người cũng đều mừng rỡ không thôi.

– Hừ đi ra ngoài trốn tránh một vòng rồi trở về, lãng phí thời gian mọi người như vậy có ý tứ sao?

Nguyễn Tích Tuyền lạnh lùng mỉa mai.

Qua Chính Tường nói:

– Không có việc gì thì tốt rồi.

Hắn nhiệt tình cảm kích với đám người Lý Vân Tiêu, còn đối với bọn Nguyễn Tích Tuyền thì lại ngày càng phản cảm.

Lý Vân Tiêu nói:

– Tích Tuyền đại nhân nói lời này cũng quá khó nghe rồi, không biết đại nhân tu luyện thần thông gì, có thể thấy được ta trốn đi thế?

Hắn quay người nhìn về phía Nguyễn Tích Tuyền, ánh mắt lạnh dần, định lấy ra Nguyễn Tích Tuyền để khai đao rồi.

Nguyễn Tích Tuyền nào biết mình có phiền toái, còn lộ ra vẻ từ trên cao nhìn xuống, khinh miệt nói:

– Thôi đi, nếu không ẩn nấp, chỉ bằng thực lực của ngươi có thể vào biển mà không chết sao? Ngươi lừa gạt ai chứ!

Lý Vân Tiêu thản nhiên nói:

– Tích Tuyền đại nhân nói lời này quả thật làm rét tâm tại hạ, tín nhiệm giữa người với người vậy mà thấp đã đến mức này, ta thân là một thành viên của tập thể, thật sự cảm thấy quá mức thất vọng.

“Hừ”

Nguyễn Tích Tuyền thay đổi sắc mặt, lạnh giọng nói:

– Lý Phi Dương, bớt làm bộ làm tịch trước mặt ta đi, chú ý thân phận của ngươi một chút. Nếu nói ngươi đi biển cả, vậy có chứng cớ gì không, nếu không chính là chống đối cấp trên, ta không thể không thay những người khác quản giáo ngươi một chút rồi.

Lý Vân Tiêu mỉm cười, nói:

– Nếu lấy ra chứng cớ, vậy thì tính sao? Có phải ta cũng có thể ra tay giáo huấn người nào đó nói móc ta không?

Nguyễn Tích Tuyền sắc mặt phát lạnh, lạnh lùng nói:

– Ngươi dám!

– Ha ha, thực không có ý nghĩa. Hoàn toàn không giảng đạo lý, chỉ biết dùng võ áp người một nhà, có bản lĩnh đi đánh Hải tộc đi.

Lý Vân Tiêu vẻ mặt mỉa mai, trên mặt lộ vẻ khinh miệt không chút che dấu.

Nguyễn Tích Tuyền tức giận không nói, bị lời Lý Vân Tiêu nói chọc giận, muốn ra tay đánh người nhưng lại cảm thấy không ổn, thẹn quá hoá giận nói:

– Nếu ngươi có thể xuất ra căn cứ đã đánh nhau với Hải tộc, ta cho ngươi đánh vài cái thì đã sao, nếu không lấy ra được.., hừ hừ, hậu quả ngươi cũng biết đấy.

Trên mặt hắn hiện lên âm lãnh, không nói đến hắn không tin Lý Vân Tiêu thật sự đi ra biển một chuyến còn có thể sống sót, coi như là thật, hắn cũng tuyệt không có đảm lượng dám đánh mình

– Thật sự?

Sắc mặt Lý Vân Tiêu lạnh lẽo, khóe miệng mang theo nụ cười nghiền ngẫm.

Nguyễn Tích Tuyền ngạo nghễ nói:

– Tự nhiên, ta chính là cường giả Võ Đế lục tinh, há có thể lừa dối một tên cặn bã Võ Tôn như ngươi chứ?

Lý Vân Tiêu nhẹ gật đầu, ném xuống mặt đất một vật nói:

– Thành chủ đại nhân, ngươi xem thử đây có phải là đầu của Lục Điêu thống lĩnh không?

– Cái gì?

Tất cả mọi người đều chấn kinh, vội vàng vây tới xem

Mà ngay cả Liêu Dương Băng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nếu Lý Vân Tiêu đã nói vậy rồi, vậy nhất định không có giả, hắn kinh hãi liếc nhìn thiếu niên bình tĩnh kia, khiếp sợ trong lòng khó nói nên lời, hắn sao mà làm được?

Qua Chính Tường cũng giật mình không thôi, nhìn cái đầu lâu kia mấy lần mới thở hắt ra một hơi, trên mặt khó có thể che dấu khiếp sợ, nói:

– Có phải là … Lục Điêu thống lĩnh hay không ta không cách nào phán đoán, nhưng cái đầu này đích của của Võ Đế cao giai, có lẽ không sai.

“… ”

Tất cả mọi người hít một hơi lạnh, hoảng sợ nhìn qua Lý Vân Tiêu.

Sắc mặt Nguyễn Tích Tuyền cũng đại biến, kinh sợ nói:

– Làm sao có thể Qua Chính Tường, ngươi muốn hợp với hắn lừa gạt ta sao?

Qua Chính Tường thần sắc lạnh nhạt, hai tay giơ lên, cái đầu kia bay tới trước mặt Nguyễn Tích Tuyền nói:

– Đại nhân tự ngài xem đi, có phải là đầu của Võ Đế cao giai hay không ngài có lẽ còn dễ phán đoán hơn ta mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.