Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1666: Giao chiến (2)



Trên tường thành lập tức tiếng giết rung trời, cũng vừa bay xông mà lên, từ trước mặt Hải tộc đánh tới.

Cùng một thời gian, hộ thành đại trận cũng trực tiếp mở ra, từng đạo kết giới chi lực mở ra, đem thành trì bao bọc cực kỳ chặt chẽ. Hơn nữa bên trên kết giới kia thỉnh thoảng nổi lên kim sắc quang mang, ở phía trên lưu chuyển ra, tụ tập lẫn nhau, đến nồng độ nhất định liền ngưng tụ thành một đạo kim mang bắn ra, lập tức đem vài tên Hải tộc xuyên qua tại chỗ.

Lý Vân Tiêu trong thành ngửa mặt lên trời nhìn qua một cái, nói:

– Hộ thành đại trận này không tệ, là ngươi bố trí?

Cố Nguyệt Sinh liền vội cung kính nói:

– Chỉ là sửa chữa thoáng một phát, thêm hai đạo kết giới phòng ngự, hơn nữa bố trí mấy tiểu trận ở công kíchbên trong, xem như dệt hoa trên gấm a.

– Ân, đều là ít trò mèo, nhưng có chút ít còn hơn không.

Phó Cẩm Sơn liếc mắt nhìn, tựa hồ hộ thành đại trận cấp bậc này quá thấp, không thể khiến hắn nổi hứng thú.

Cố Nguyệt Sinh biến sắc, trong mắt hàn quang hiện lên, trùng trùng điệp điệp hừ một tiếng, nói:

– Các hạ nói chuyện khẩu khí rất thối ah, không có đánh răng?

Phó Cẩm Sơn cười nói:

– Ha ha, tiểu bối, bổn sự một chút, tính tình ngược lại là rất cuồng vọng!

Hắn thân là Trận Pháp Đại Sư, tự nhiên sẽ không cùng với Cố Nguyệt Sinh so đo, hơn nữa hắn hiện tại thân phận cũng hết sức khó xử, không biết xem như thủ hạ, hay vẫn là nô bộc của Lý Vân Tiêu.

Cố Nguyệt Sinh vốn cũng không là hạng người lương thiện gì, chỉ có điều ở trước mặt Viên Cao Hàn cùng Lý Vân Tiêu biểu hiện dễ bảo, nào cho phép tùy tiện người nào đối với hắn mỉa mai nói, lập tức giận dữ nói:

– Các hạ tự xưng là có bản lĩnh, không bằng cứ ra tay thử xem!

Trước khi không có gặp được Viên Cao Hàn hắn đã cuồng vọng vô cùng. Ở chỗ Viên Cao Hàn học không ít bổn sự, căn bản không đem những người khác để vào mắt.

Phó Cẩm Sơn nhìn Lý Vân Tiêu một cái, trưng cầu ý kiến của hắn.

Lý Vân Tiêu phất phất tay, nói:

– Hiện tại là lúc nào, đều yên tĩnh chút ít.

Ánh mắt của hắn ngưng lại, Huyết Nguyệt hiển hiện ra, đem tầng tầng lâu vũ nhìn xuyên qua, trực tiếp dừng ở xa xa Nhuận Tường. Tuy rằng không thấy Hải thú gương mặt khổng lồ, nhưng ở bên người Nhuận Tường lại có một cổ khí tức thập phần khủng bố, sợ rằng hắn có thể tùy thời đem Hải thú gương mặt khổng lồ kia triệu hoán đi ra.

Cố Nguyệt Sinh trùng trùng điệp điệp hừ thoáng một phát, mệnh lệnh của Lý Vân Tiêu hắn tự nhiên không dám làm trái, chỉ là nhìn xem Phó Cẩm Sơn thần sắc càng phát ra lạnh như băng, mang theo khiêu khích rất mạnh.

Phó Cẩm Sơn nội tâm một hồi phiền muộn, hắn cũng muốn ra tay giáo huấn gia hỏa không biết trời cao đất rộng này một chút, nhịn không được nói ra:

– Vân Tiêu đại nhân, ta xem đám Hải tộc này căn bản không đủ gây sợ, nếu để cho ta ở bên ngoài chủ trận, vài lần hợp có thể đem bọn chúng đều diệt sát, không cần phiền toái như thế, giết hôn thiên ám địa, quỷ khóc thần gào thét, nhao nhao chết.

Lý Vân Tiêu nói:

– Chậm rãi chờ xem, sẽ có thời điểm để ngươi phát huy. Đợi lát nữa cho dù ngươi khóc hô hào không xuất ra đi, cũng không phải do ngươi.

Trong nội tâm Phó Cẩm Sơn khẽ nhúc nhích, lập tức không nói lời nào, cân nhắc ẩn ý trong lời nói của Lý Vân Tiêu.

Bên ngoài thành chém giết vô cùng thảm thiết, giống như một cối xay thịt cực lớn vậy, rất nhiều người vừa xông vào còn chưa kịp phản ứng đã bị chém mất đầu, hoặc là bạo thể mà vong, rất nhiều mảnh vỡ thi thể Nhân tộc và Hải tộc rơi xuống, cả vùng đất bị nhuộm thành một mảnh đỏ tươi.

Số lượng Hải tộc quá mức khổng lồ, thoáng cái đã áp chế Nhân tộc, khiến mọi người phải vừa giết vừa lui, nhao nhao trốn vào trong đại trận hộ thành, dựa vào kết giới đại trận để phòng thụ.

Kinh Vĩnh Dạ cũng giết đến giận ngút trời, trong tay hắn kháp quyết ấn, trực tiếp đánh vào không trung.

Phù văn kia chợt lóe lên không trung liền tắt, sau đó xuất hiện một lỗ đen cự đại không ngừng tản mát ra năng lượng chấn động, khiến bầu trời đều phải chấn động.

Người Hải tộc đều sửng sốt, toàn bộ ngẩng đầu nhìn lại, đồng tử Nhuận Tường cũng đột nhiên co lại, đột nhiên quát to:

– Không tốt là chiến hạm, nhanh công kích.

Nghiễm Dịch cũng cảm thấy kinh hãi, hắn cũng biết uy lực chiếm hạm Nhân tộc, hơn nữa Vương cung Đông Hải cũng có một ít chiến hạm cấp thấp, nhưng giờ phút này uy năng tản ra trên bầu trời cũng không phải những mặt hàng cấp thấp kia có thể so sánh.

– Nhanh, đừng cho chiến hạm kia đi ra.

Nghiễm Dịch hét lớn một tiếng, đi đầu chém ra một kiếm vạch phá bầu trời, chém vào trong hắc động kia.

Nhưng trong hắc động đột nhiên trở nên một mảnh sáng chói, phun ra một mảnh hào quang ôn nhuận như ngọc, giống như trong miệng ngậm lấy một khối bảo ngọc vậy, hào quang càng ngày càng mạnh, đột nhiên đánh xuống dưới.

“Ầm ầm”

Bầu trời đều chấn động, một chùm tia sáng cự đại ầm ầm rơi xuống khiến kiếm khí của Nghiễm Dịch cùng với công kích của rất nhiều cường giả Hải tộc đều bị nổ nát.

Chùm tia sáng kia xuyên thẳng qua trong đội quân Hải tộc, lập tức mảng lớn Hải tộc liền trực tiếp tan thành mây khói, thi cốt không còn.

Sắc mặt tất cả người Hải tộc đều đại biến, hoảng sợ nhìn vào bản thể chiến hạm đang dần lộ ra trên bầu trời. Nó giống như một con quái thú cực lớn vắt ngang trên bầu trời vậy, khiến cả bầu trời đều bị che khuất.

Cường giả Nhân tộc lại cực kỳ vui mừng, nguyên một đám hưng phấn không thôi.

Qua Chính Tường vui vẻ nói:

– Có chiến hạm này, lo gì đám cặn bã kia không chết.

Kinh Vĩnh Dạ ngưng trọng nói:

– Đừng cao hứng quá sớm, chiến hạm tuy rằng uy lực vô cùng, nhưng mục tiêu quá lớn, chỉ sợ cường giả của bọn họ sẽ xông vào phá hư, không tốt...

Kinh Vĩnh Dạ đột nhiên hét lớn một tiếng, nói:

– Bảo hộ chiến hạm.

Hắn trực tiếp hóa thành một đạo quang mang xông lên thiên không.

Chỉ thấy trong Hải có không ít cường giả nhao nhao xông về phía chiến hạm U Minh, trong đó vài tên tồn tại Võ Đế càng trực tiếp đánh vào phòng ngự bản thể chiến hạm để vọt vào bên trong.

Sắc mặt Qua Chính Tường cũng đại biến, quát:

– Tất cả mọi người giết đi ra ngoài, bảo hộ chiến hạm

Bốn phía chiến hạm U Minh trên bầu trời không ngừng tuôn ra các loại hào quang, bị Hải tộc dốc sức công kích nó đã dần có dấu hiệu bị phá hư, theo cường giả Nhân tộc lao tới cứu viện mới dần ổn định lại được.

Điểm giao chiến của hai tộc thoáng cái đã từ thành trì chuyển dời đến chiến hạm trên không.

Sau đó, hào quang hộ thể của chiến hạm lần nữa bị căng ra, các loại trận pháp công kích cũng cấp tốc vận chuyển.

“Rầm rầm rầm oanh”

Trên thân hạm không ngừng bắn ra từng đạo chùm tia sáng, tuy rằng uy lực không được mạnh mẽ như lần đầu tiên, nhưng phá hư thật lớn, hơn nữa tốc độ bay nhanh, công kích thập phần dày đặc, thoáng cái đã nổ nát rất nhiều Hải tộc.

Nghiễm Dịch cùng một ít thống lĩnh cường tộc thấy thế trong lòng đều giận dữ, loại côg kích dày đặc này đối với Võ Đế như bọn họ mà nói căn bản chưa đủ nhìn, nhưng lại khiến số lượng Hải tộc đê giai giảm mạnh, khiến áp lực lên cường giả Nhân tộc cũng bớt đi rất nhiều

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.