Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1677: Một bước mười lui



Không chỉ Bắc Minh Lai Phong hít một hơi lạnh, cả kinh liên tiếp lui về phía sau, dù là bọn người Nguyễn Tích Tuyền và Nhan Thụ Thư cũng sợ tới mức hồn phi phách tán, liên tiếp lui về phía sau, toàn bộ đội hình Bắc Minh thế gia thoáng cái chỉnh thể lui về phía sau vài trăm mét.

Lý Vân Tiêu hai tay thả lỏng phía sau, giơ chân lên đến giẫm trên hư không bước ra trước một bước.

” ”

Đội hình Bắc Minh thế gia lần nữa tao động một phen, liên tiếp lui về phía sau mấy chục thước.

Lý Vân Tiêu nhướng mày, nói:

– Sao thế, ta đi lên phía trước một bước, các ngươi đã lui ra trăm mét, cái này phải đến khi nào mới có thể bắt ta về thành Hồng Nguyệt chứ?

Bọn người Nguyễn Tích Tuyền nguyên một đám đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng đa số vẫn là sợ hãi.

Bắc Minh Lai Phong vội vàng ổn định tâm thần, lời Lý Vân Tiêu nói giống như khuất nhục cực lớn, khiến hắn nghiến răng nghiến lợi. Mình chính là bá chủ thiên hạ tương lai, nếu là giờ phút này lui bước sẽ mất hết mặt mũi, tương lai sao có thể hiệu triệu thiên hạ được nữa.

Hắn cắn răng lạnh giọng nói:

– Lý Vân Tiêu, ngươi điên rồi, lại dám giết người Bắc Minh Huyền Cung ta, phiến thiên hạ này không còn chỗ cho ngươi dung thân nữa rồi.

Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, nói:

– Tranh thủ thời gian khiến ta không có chỗ dung thân đi.

Hắn lại bước ra một bước.

“‘Rầm Ào Ào'”

Đám người kia lần nữa lui ra phía sau một mảnh, chỉ để lại một mình Bắc Minh Lai Phong đứng ở phía trước.

Bắc Minh Lai Phong xanh cả mặt, trong lòng cũng lan tràn sợ hãi, nhưng thời khắc này hắn tuyệt đối không thể lui, hai hàng mồ hôi lạnh dọc theo hàng tóc mai chảy xuống.

– Hừ, tuổi còn trẻ đã không coi ai ra gì, thủ đoạn tàn nhẫn như thế, xem ra thành Hồng Nguyệt truy nã ngươi quả nhiên không sai.

Trong chiến hạm cửu giai một mực xoay quanh ở trên không đột nhiên truyền đến một đạo âm thanh lạnh như băng.

Sau đó chính là một lớp sương lạnh đáp xuống, bầu trời tuyết bay, thoáng cái khí tượng đại biến.

Tuy hơi lạnh bay lên, nhiệt độ hạ thấp, nhưng Bắc Minh Lai Phong lại cảm thấy giống như ánh dương cao chiếu, hàn ý nơi đáy lòng thoáng cái bị xua tán, hắn cơ hồ muốn khóc lên, cao giọng nói:

– Thỉnh Thất thúc ra tay bắt giữ người này, trừ hại cho thế gian.

Tất cả mọi người đột nhiên rung động, trong thần trí và ánh mắt của bọn hắn, căn bản không phát giác được bất luận động tĩnh gì, liền phát hiện trước mắt chẳng biết lúc nào đã nhiều hơn một người, trường bào màu trắng bay phất phới trên không trung, mặt hướng Lý Vân Tiêu.

Lý Vân Tiêu nhìn tên cường giả trước mắt, trong nội tâm không có bất kỳ ấn tượng nào cả, đoán chừng cũng chỉ là nhân vật lau la, hắn cau mày nói:

– Bắc Minh Huyền Cung những thứ khác không có, chỉ có cóc là nhiều.

– Vô liêm sỉ, lại dám nói năng lỗ mãng.

Cường giả áo bào trắng kia sắc mặt phát lạnh, cả giận nói:

– Vốn định cho ngươi một cái chết thống khoái, nhưng giờ xem ra người không cần a.

Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:

– Ah?

Cường giả áo bào trắng lạnh lùng nói:

– Vốn chỉ cần ngươi quỳ xuống nhận sai, ta có thể trực tiếp cho ngươi cái chết thống khoái, nhưng hiện giờ đã chậm, xin nhớ kỹ giết ngươi là cường giả danh tiếng, Bắc Minh Trạch, đến Địa phủ cũng có thể khóc lóc với Diêm Vương a, ha ha.

Trên mặt hắn lộ vẻ mỉa mai và cười nhạo, tựa hồ cảm thấy Lý Vân Tiêu đã mất đi cơ hội sẽ ảo não.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm xuống, cau mày nói:

– Đám các ngươi tìm đâu ra cảm giác về sự ưu việt này thế? Mới vừa rồi còn bị ta giết hai người, sợ tới mức thiếu chút phát khóc, sao giờ lại uy phong thế? Chẳng lẽ Bắc Minh Huyền Cung các ngươi chết càng nhiều người càng uy phong sao?

– Đáng chết

Bắc Minh Trạch tức đến đỏ bừng cả khuôn mặt, giận dữ rống một tiếng, khí tức liền lăng không nổ bung, một cổ áp lực vô tận bùng ra, đánh tới phía trước.

Tất cả mọi người đều chấn động mãnh liệt, cổ uy áp này quá mạnh, chỉ có Võ Đế cao giai mới có

Trong lúc nhất thời tâm tình tất cả không giống nhau, bọn người Nhan Thụ Thư thì đại hỉ, ám thầm mắng mình kinh hoảng quá độ, khiến cho vừa rồi mất hết mặt mũi, có người Bắc Minh Huyền Cung ở đây, trên không còn có một chiếc chiến hạm cửu giai tọa trấn, đối phương có thể gây ra sóng gió gì chứ?

– Hừ, Võ Đế thất tinh sao? Thực lực không đủ nhìn a!

Lý Vân Tiêu ánh mắt lạnh lẽo, hóa chưởng làm kiếm, nhấc tay đánh xuống.

“Oanh”

Áp lực vô cùng kia liền bị chém ra, không gian trước người vặn vẹo lắc lư.

– Ta nhất định phải dùng móc móc cái đầu lưỡi của ngươi lên mới được.

Bắc Minh Trạch tức đến giận sôi lên, hét lớn một tiếng liền hóa thành một đạo bạch quang lăng không nhào tới, trong tay kháp một đạo quyết ấn vỗ ra ngoài.

Không trung mang theo một hồi huyễn quang vân, như vạn nhận cự sơn từ Cửu Thiên rơi xuống, lực lượng bàng bạc mênh mông tản ra, chấn nhiếp nhân tâm.

– Đây là lực lượng của Võ Đế cao giai a…

Trong lòng mọi người đều sinh ra một cổ kinh hãi và hướng tới, thêm nữa… Là biểu lộ bất đồng hiển lộ trên mặt, lo lắng, có mừng rỡ.

Ánh mắt Liêu Dương Băng cũng lộ vẻ lo lắng, tuy rằng Lý Vân Tiêu từng một kiếm chém giết Võ Đế lục tinh, nhưng đó là toàn bộ lực lượng của hắn, sau một kiếm phải hồi lâu mới khôi phục lại được.

Lý Vân Tiêu đối mặt một chiêu kia lại không chút nhượng bộ, trực tiếp duỗi ra một ngón tay, lăng không điểm ra ngoài.

– Cái gì? Hắn vậy mà muốn dùng lực lượng một ngón tay chống lại ta sao, đáng chết đáng chết ah!

Trong mắt Bắc Minh Trạch phun ra lửa, đã tức khiến bị thương ngũ tạng lục phủ rồi.

“Phanh”

Chỉ mang xẹt qua trời cao, như lưu tinh đảo qua, như một cục đá rơi vào trong mặt nước.

Một chiêu ấn ký kia của Bắc Minh Trạch trực tiếp bị điểm trúng, vằn nước cường đại lan tràn trên không trung, vậy mà không thể nào rơi xuống nữa.

– Cái gì?

Tròng mắt Bắc Minh Trạch cũng lồi ra, chiêu này của hắn đừng nói là Võ Đế nhị tinh, coi như là Võ Đế lục tinh cũng phải trực tiếp trọng thương.

– Đáng chết ah.

Hắn cuối cùng hiểu rõ thực lực Lý Vân Tiêu không thể tính theo lẽ thường được. Thân hình xoay chuyển trên không trung, quyết ấn trong tay biến hóa ra, tốc độ thật chậm, nhưng mỗi một cái đều dẫn tới Thiên Địa dị tượng, tựa hồ đang phối hợp với chiêu thức của hắn.

– Đây là…

Ánh mắt Bắc Minh Lai Phong lộ ra vẻ hoảng sợ, thì thào lẩm bẩm:

– Thiên Ngoại Tam Thức, chẳng lẽ Lý Vân Tiêu đã cường đại đến mức phải dùng đến chiêu đó sao…

Hắn trong lúc sợ hãi, ánh mắt cũng lộ ra sát ý rất mạnh, chưa bao giờ hắn lại muốn giết chết Lý Vân Tiêu như hiện giờ.

Nhan Thụ Thư ở một bên quan sát thần sắc Bắc Minh Lai Phong, vội vàng nịnh nọt cười nói:

– Lai Phong đại nhân yên tâm, Lý Vân Tiêu kia chẳng qua chỉ là châu chấu, không nhảy được mấy cái đâu.

Sắc mặt Bắc Minh Lai Phong phát lạnh, trong miệng khẽ nói:

– Cút

Tuy rằng hắn cực muốn diệt sát Lý Vân Tiêu, nhưng cũng kính trọng thiên phú tuyệt đại và thực lực cường đại của hắn, nhìn bộ dạng của đám tiểu nhân Nhan Thụ Thư hắn chỉ cảm thấy một hồi buồn nôn muốn ọe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.