Trên chiến hạm truyền đến tiếng kêu thảm thiết và thanh âm bạo thể liên tiếp, Bắc Minh Kháng Thiên trở lại chỉ mấy hơi thở đã gạt bỏ toàn bộ Hải tộc còn sót lại, trên người tản mát ra sát khí vô cùng dày đặc, gắt gao nhìn chằm chằm vào mảnh thế giới không biết trong hắc động kia.
“XÍU… UU! ”
Thân ảnh Nhuận Tường lóe lên, liền tới bên người Phi Minh, ngưng giọng nói:
– Dùng trạng thái của ngươi hiện giờ toàn lực đối kháng tên Nhân tộc kia kết quả thế nào?
Phi Minh trầm tư nói:
– Phần thắng không đến ba thành, nhưng hắn muốn giết ta cũng khó.
Nhuận Tường trong mắt phát lạnh, nói:
– Tốt ngươi theo ta cùng đi
Phi Minh ngây ngốc một chút, nói:
– Xin lỗi, Tường điện hạ, nhiệm vụ ta đến lần này...
Nhuận Tường trực tiếp nện Trấn Hải Lệnh tới trên đầu hắn, lạnh lùng nói:
– Là mệnh lệnh của chủ nhân nhà ngươi lớn, hay là mệnh lệnh của Đông Hải chi chủ lớn?
Phi Minh giơ tay lên, thoáng cái nắm Trấn Hải Lệnh trong tay, trên mặt lộ ra vẻ do dự.
Nhuận Tường hừ lạnh nói
– Ngươi đừng quên rồi, đừng nói đứng trước mặt ta chính là ngươi, coi như là chủ nhân nhà ngươi đứng trước mặt ta, cũng phải tiếp nhận sự điều khiển của Trấn Hải Lệnh.
Thân hình Phi Minh chấn động, ném Trấn Hải Lệnh trở về, nói:
– Tốt, ta theo Tường điện hạ một chuyến.
Nhuận Tường đại hỉ, nói:
– Ta rất thưởng thức ngươi, ngươi không giống với những phế vật Vương tộc Đông Hải kia, sau chuyện này ngươi theo ta về Bắc Hải đi, ta sẽ cho ngươi một mảnh bầu trời càng thêm rộng lớn.
Phi Minh biến sắc, nghiêm mặt nói:
– Chủ mẫu đối đãi ta ân trọng như núi, lời này điện hạ đừng nói thêm nữa.
Nhuận Tường nhẹ nhàng gật đầu, hai người lập tức hóa thành một đạo quang mang đuổi theo chiến hạm kia.
Nghiễm Dịch ở xa xa nhìn chằm chằm vào hai người, tức giận đến toàn thân phát run, nội tâm của hắn lan tràn một cổ hận ý vô biên.
Vừa rồi Nhuận Tường nói Vương tộc phế vật khẳng định chính là chỉ hắn rồi:
– Đáng chết, đáng chết, Nhuận Tường chết tiệt, nô tài chết tiệt, hai người các ngươi ngàn vạn không nên bị Nhân loại giết chết ah, ta muốn tự tay băm thây các ngươi vạn đoạn!
Nhuận Tường và Phi Minh hóa thành hai đạo quang mang, nhảy vào trong chiến hạm cửu giai, sau đó chạy nhanh vào trong hắc động vô tận kia, biến mất trước mặt Nghiễm Dịch.
Lỗ đen càng lúc càng lớn, phảng phất vô biên vô tận, sau khi cắn nuốt tất cả chung quanh thì ngay cả nước biển cũng bị hấp lên, không ngừng tràn vào bên trong
Trong biển rộng dưới lỗ đen không hiểu nhiều ra rất nhiều sinh vật biển cổ quái, thoáng cái đã chui vào sâu trong biển sâu.
Những sinh vật này không ít con ăn Long huyết của Nhuận Tường, thân thể bắt đầu phát sinh biến dị, nguyên một đám hung hãn dị thường.
Nghiễm Dịch lẳng lặng nhìn hắc động kia, trong lòng không biết suy nghĩ gì, thẳng đến khi lực lượng hắc động kia lan đến hắn, càng ngày càng mạnh, lúc này mới kinh hãi bay đi xa xa.
Biển cả lộ ra một dòng nước ngược dòng, không ngừng chui vào trong lỗ đen, một mực giằng co ba ngày ba đêm, lỗ đen mới mở rộng đến cực điểm, sau đó chậm rãi sụp xuống nhỏ đi, tiếp qua ba ngày ba đêm, lúc này mới hoàn toàn biết mất.
Trong sáu ngày này, thành Liệt Quang cũng phái tới không ít cường giả dò xét, mọi người đều hoảng sợ vì sự to lớn của hắc động kia, các loại tin tức không ngừng được truyền lại thành Hồng Nguyệt.
Mà toàn bộ vùng duyên hải cũng đã mất hết tung tích Hải tộc, cứ điểm thành Bạch Xung đã hoàn toàn bị hai tộc vứt đi, chiến tuyến khuếch trương ra hai bên, đặc biệt là chỗ Nghiễm Thành, đã tụ lấy tất cả cường giả tại vùng duyên hải này rồi.
Tiêu điểm tranh đoạt của hai tộc cũng đều hội tụ đến Ma Thiên đại thành, do bên phía Nghiễm Thành triệu hoán tới năm đầu Thâm Hải Cự Thú t, chiến sự bỗng nhiên thăng lên đến trình độ thảm thiết trước nay chưa từng có. Toàn bộ Ma Thiên đại thành cơ hồ trở thành cối xay thịt, rất nhiều cường giả đi qua đều trực tiếp trở thành pháo hôi.
Có điều đó là tình huống sáu ngày sau, đối với Lý Vân Tiêu không có nửa điểm ảnh hưởng.
Giờ phút này bọn hắn đang ở trên chiến hạm cứu giải, ngay mắt khi bị hút vào lỗ đen đã có hai đạo quang mang lăng không đáp xuống, bất thiện ánh mắt quét qua, tất cả cường giả Nhân tộc may mắn còn sống sót đều chấn động, hoảng sợ cảnh giác.
Nhuận Tường lạnh lùng nhìn hắn, nếu không có Phi Minh xuất hiện như kỳ tích, hắn đã bị chết trong tay người này rồi:
– Hừ, có phải mèo bệnh không thời gian sẽ cho đáp án. Giờ phút này động thủ, chúng ta cũng không sợ. Chiến hạm này một khi tổn hại, có bao nhiêu người có thể trốn khỏi lỗ đen này chứ?
Sắc mặt tất cả mọi người đại biến, giờ phút này chiến hạm đã bị hút vào trong hắc động, bên ngoài là tinh không vô tận, các loại năng lượng lưu cuồng bạo tràn ngập trong đó, mặc dù là Bắc Minh Kháng Thiên cũng không có nắm chắc có thể trốn đi được.
Trận pháp phòng ngự vốn không còn nhiều lắm trên chiếm hạm đều mở ra, tổng cộng tầng bảy hào quang bao phủ trọn cả cự hạm chậm rãi phiêu phù trong không gian đen kịt, chậm rãi tiến về phía trước.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Ý lời đó của Nhuận Tường huynh là muốn bàn điều kiện với chúng ta sao?
Thần sắc Nhuận Tường biến đổi, nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu lập tức trong đôi mắt phun ra hung mang, nguyên nhân chủ yếu hắn đuổi đến đây cũng chính là vì diệt sát Lý Vân Tiêu.
Nhuận Tường lạnh giọng nói:
– Nói là bàn điều kiện, cũng đúng!
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:
– Ah? Chúng ta xin rửa tai lắng nghe.
Nhuận Tường lạnh lùng nói:
– Các ngươi nếu là người Bắc Minh Huyền Cung, cũng không có tiến vào chiến tuyến Đông Hải, như vậy giữa chúng ta căn bản không phải quan hệ đối địch. Huống hồ ta cũng là người Bắc Hải, hải vực Đông Hải liên quan gì đến ta, tha các ngươi tiến vào cũng không sao cả.
Hắn vừa nói xong, tất cả mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên, Phi Minh bên người lại nhíu mày, cảm thấy thập phần không ổn, nhưng trong tay đối phương có Trấn Hải Lệnh, hắn cũng không nên nói
Bắc Minh Lai Phong chán nản, cả giận nói:
– Giết lâu như vậy, song phương tử thương thảm trọng, lúc này ngươi lại muốn hóa thù thành bạn sao?
Nhuận Tường khẽ nói:
– Không phải hóa thù thành bạn, mà là không có xung đột lợi ích liền có trụ cột để đàm phán. Chỉ cần các ngươi có thể đạt thành điều kiện của ta, hóa thù thành bạn cũng không phải là không thể được.
Bắc Minh Kháng Thiên tức giận hừ nói:
– Khẩu khí thật lớn, chẳng lẽ chúng ta lại cầu ngươi sao? Nói ra yêu cầu của ngươi đi!
Nhuận Tường nói từng chữ:
– Đơn giản.
Hắn giơ tay lên trực tiếp chỉ vào Lý Vân Tiêu, nói:
– Giết Lý Vân Tiêu, Bắc Hải Nhuận Tường ta liền kết làm bằng hữu với Bắc Minh Huyền Cung các ngươi.
– Cái gì?
Lần này tất cả mọi người đều ngốc trệ ở, không thể tưởng được lại là điều kiện này!
Sắc mặt giận dữ của Bắc Minh Lai Phong thoáng cái tiêu tán vô hình, trở nên trầm tư, trong mắt không ngừng lóe ra hàn mang, muốn nói giết Lý Vân Tiêu, hắn còn muốn hơn bất luận kẻ nào, hồ nghi nói: