Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 17: Làm nô bộc của ta (2)



Cổ Vinh ngẩn ngơ, thân thể lại khó có thể di động mảy may, Lý Vân Tiêu nói hắn 10 ngàn cái hoài nghi, nhưng trở thành Thuật Luyện Sư, mê hoặc to lớn này để hắn không có cách nào từ bỏ, nhất thời chịu thua nói:

– Xin lỗi, là ta quá khiếp sợ. Ngươi thật chắc chắn để ta trong vòng năm mươi ngày khôi phục hồn lực?

Lý Vân Tiêu lắc lắc ngón trỏ, hừ lạnh nói:

– Không phải khôi phục hồn lực, là thành Sĩ cấp Thuật Luyện Sư chân chính. Kỳ thực ta hoàn toàn có thể để cho ngươi trong năm ngày liền lên cấp, chỉ có điều ngươi không đáng ta vun bón như vậy.

Cổ Vinh gian nan nuốt ngụm nước miếng.

– Ngươi phải như thế nào mới bằng lòng giúp ta?

Ánh mắt của Lý Vân Tiêu phát lạnh, gằn từng chữ nói:

– Làm nô bộc của ta!

– Không thể!

Con ngươi Cổ Vinh đột nhiên mờ to, hoàn toàn biến sắc, cả giận nói:

– Ngươi một hoàng mao tiểu tử, lại muốn thu một tên Thuật Luyện Sư làm nô bộc! Quá ngông cuồng!

Lý Vân Tiêu lẳng lặng ngồi ở trên ghế, một luồng khí thế từ trên người lan ra, trong mắt loé ra một tia châm biếm, lạnh lùng nói:

– Nếu không phải ta bây giờ thực lực không đủ, ngươi cho rằng ngươi có tư cách làm nô bộc của ta sao? Dù vậy, ngươi cũng chỉ có tư cách làm nô bộc năm mươi ngày, sau năm mươi ngày liền cút cho ta!

Cổ Vinh kinh sợ đến mức trong đầu trống không, Lý Vân Tiêu nói chấn động đến đầu hắn tê dại, nhưng không có chút phẫn nộ nào biểu hiện ra. Bởi vì trong mắt đối phương không hề che giấu chút nào châm biếm cùng nhìn xuống, căn bản không phải giả ra, mà là một cách tự nhiên, thật giống xác thực là như vậy, mình không có tư cách làm nô bộc của hắn, là thiên kinh địa nghĩa.

Trời ạ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Tiểu tử này rốt cuộc là ai? Người điên? Người điên làm sao có khả năng liếc mắt liền nhìn ra vấn đề của ta, còn có phương pháp hóa giải. Ta là tra khắp tư liệu của toàn bộ Công Hội Thuật Luyện Sư cũng không tìm được biện pháp.

Thanh âm nhàn nhạt của Lý Vân Tiêu truyền đến.

– Ngươi có phải là cảm thấy làm nô bộc của ta rất oan ức?

Phí lời, đương nhiên oan ức! Trong lòng Cổ Vinh tức giận mắng không ngớt, đột nhiên hai con mắt Lý Vân Tiêu lóe lên, một đạo hào quang kỳ dị lóe lên một cái rồi biến mất.

Liền ở trong nháy mắt này, con ngươi của Cổ Vinh bỗng nhiên phóng to, một cảm giác hoảng sợ truyền khắp cả toàn thân, đó là run rẩy đến từ sâu trong linh hồn, thật giống như từ lúc sinh ra đã mang theo, đối với loại Thần linh kia đã kính sợ cùng run rẩy!

Ầm!

Hắn không thể đứng thẳng được, hai chân trực tiếp quỳ trên nền đá, cả người mồ hôi lạnh tràn trề, loại cảm giác ngột ngạt trên linh hồn kia để hắn thậm chí không dám ngẩng đầu lên!

– Xảy ra chuyện gì? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Trên người một tiểu tử tại sao có thể có uy thế linh hồn mạnh mẽ như vậy, hắn rốt cuộc là ai?

Lần này Cổ Vinh triệt để bối rối, không chỉ có bối rối, hơn nữa còn sợ, là cảm giác sợ hãi thật sâu. Loại miệt thị cùng uy thế trên linh hồn kia, hắn cảm giác được chỉ cần đối phương hơi chuyển động ý nghĩ một chút, linh hồn của mình liền hồn phi phách tán. Thật giống như Võ Đế cao cao tại thượng, nhích ngón tay là có thể giết chết Vũ đồ.

– Cho ngươi ba cái hô hấp thời gian, muốn hay không?

Muốn hay không?

Đồng ý, có thể thẳng tới mây xanh!

Bỏ mất, là tiếc nuối cả đời!

– Ta… Ta đồng ý!

Cổ Vinh cắn chặt hàm răng, tựa hồ dùng hết khí lực toàn thân mới nói ra mấy chữ này. Nhưng vừa mở miệng, nhất thời cảm thấy cả người buông lỏng, hoàn toàn thoát lực, trực tiếp nằm trên đất.

Nhưng nội tâm lại vạn phần thoải mái, thật giống như hoàn thành một việc lớn viên mãn xuất sắc, này để trong lòng hắn cũng vạn phần khiếp sợ.

Trong mắt Lý Vân Tiêu lóe lên một nụ cười.

– Không tệ, vẫn tính quả đoán. Sau này ngươi sẽ biết, quyết định của ngày hôm nay là may mắn làm sao. Nếu ngươi đã nhận ta làm chủ, ta đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.

Hắn cong ngón tay búng một cái, một phương thuốc bắn nhanh ra.

– Dựa theo phương pháp phía trên tu luyện, trong vòng năm ngày không thể lên Sĩ cấp Thuật Luyện Sư, liền chứng minh tư chất của ngươi quá kém, không có tư cách làm nô bộc cho ta, sau đó không cần tiếp tục tới gặp ta.

Trong ánh mắt Cổ Vinh vạn phần khiếp sợ, tiếp nhận phương thuốc nhìn lại, trong nháy mắt cả người như sét đánh, nghẹn ngào kêu lên.

– Luyện Hồn Thuật!

Lý Vân Tiêu nhẹ rên một tiếng, lơ đễnh nói:

– Chỉ là pháp môn luyện hồn rác rưởi nhất mà thôi, nhưng đủ để cho ngươi trong vòng năm ngày hoàn toàn khôi phục, đồng thời lên Sĩ cấp Thuật Luyện Sư.

Tờ giấy kia tựa hồ có ma lực vô cùng, thân thể Cổ Vinh không ngừng run rẩy lên, thân thể vừa khô quắt xuống thật giống như hít thuốc lắc, lần thứ hai nhảy nhót lên, trong đôi mắt cực kỳ hưng phấn.

– Luyện Hồn Thuật, dĩ nhiên là Luyện Hồn Thuật! Chủ, chủ, chủ nhân, này, đây là thật sao?

Hắn gian nan hô lên hai chữ “Chủ nhân”, lúc trước nội tâm còn cảm thấy cực kỳ ủy khuất, giận dữ và xấu hổ, hiện tại lập tức biến mất, chỉ có đầy ngập kích động.

Lý Vân Tiêu hơi nhướng mày.

– Trực tiếp gọi ta Vân thiếu là được, này chỉ là Luyện Hồn Thuật rác rưởi nhất, chỉ cần ngươi biểu hiện tốt, ta sẽ không keo kiệt ban thưởng. Ngươi trở về đi, có việc ta sẽ để người đi Công Hội Thuật Luyện Sư tìm ngươi.

– Vâng, Vân thiếu!

Cổ Vinh run cầm cập lấy ra một hộp ngọc tinh xảo, đem tờ giấy thả vào, lại cẩn thận từng li từng tí cất vào nhẫn chứa đồ. Hướng về Lý Vân Tiêu khom người lạy một hồi, liền cáo lui mà đi.

Thuật Luyện Sư tu luyện quan trọng nhất chính là đối với hồn lực tiến hành tẩm bổ, nhưng Thuật Luyện Sư phổ thông biện pháp tăng cường hồn lực chỉ có không ngừng thuật luyện, mới có thể lấy tốc độ thật chậm tăng cường.

Tương truyền ở trên thuật luyện chi đạo, tồn tại phương pháp trực tiếp tiến hành rèn luyện hồn lực, chỉ có điều những phương pháp này chỉ ở trong một ít điển tịch miêu tả, có tồn tại hay không cũng là câu đố. Cổ Vinh vạn vạn không nghĩ tới, mình dĩ nhiên có một ngày thật sự có thể được loại đồ vật trong truyền thuyết này, vừa ra học viện, nhất thời cảm thấy sáng sủa thanh minh, tâm tình cực kỳ vui sướng kích động.

– Vân thiếu này rốt cuộc là ai? Vừa nãy hắn triển khai hẳn là Nhiếp hồn thuật trong truyền thuyết, hắn dĩ nhiên nắm giữ bí pháp như vậy!

Cổ Vinh dù sao cũng là Thuật Luyện Sư, lập tức liền hiểu được vừa nãy run rẩy là chuyện gì xảy ra. Bằng không một tiểu tử phổ thông tuyệt đối không thể có uy thế linh hồn kinh khủng như thế.

– Còn có Luyện Hồn Thuật, đồ vật quý trọng như thế dĩ nhiên tùy tiện tặng người, toàn bộ Nước Thiên Thủy, mặc dù là Vương thất cũng không bạo tay như thế? Bất luận làm sao, có thể có được Luyện Hồn Thuật, dù bảo hắn làm nô bộc mấy năm, cũng không thiệt thòi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.