Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1714: Thủy tiên (2)



Nhưng có mấy người ngoại lệ, Lý Vân Tiêu chính là một trong số đó.

Ánh mắt Triệu Văn Chiến quét qua trên người Lý Vân Tiêu liền không dời đi nữa, ngừng lại cao thấp dò xét hắn một phen, lúc này mới kinh ngạc nói:

– Tiểu huynh đệ là Thuật Luyện Sư cửu giai sao?

Trong mắt Lý Vân Tiêu hiện lên một đạo ánh sáng nhạt, lạnh lùng nói:

– Các hạ không phải cũng thế sao?

Mọi người đều kinh hãi, thế mới biết nam tử trước mắt này cũng là Thuật Luyện Sư cửu giai.

Phải biết rằng trong tứ hải Thuật Luyện Sư rất khan hiếm, cho nên địa vị cực cao, không thể tưởng được tùy tiện trên một hòn đảo cũng có Thuật Luyện Sư cửu giai, có thể thấy thực lực đảo Hãm Không cũng không bình thường chút nào.

Mặc dù là Thủy Tiên nghe vậy cũng nhịn không được thay đổi sắc mặt, nhìn Lý Vân Tiêu thêm vài lần, nói:

– Thì ra ngươi là Thuật Luyện Sư cửu giai, chỉ cần ngươi giao ra Hắc Viêm Sơn, hơn nữa hiệu trung với ta, ta có thể tha chết cho ngươi.

Lý Vân Tiêu không kiên nhẫn phất phất tay, nói:

– Ta phiền nhất là loại lời não tàn này, phiền ngươi câm miệng đi có được không? Đừng tưởng rằng ngươi rất xinh đẹp nam nhân sẽ bán mặt mũi cho ngươi, ngoại trừ đám cóc t*ng trùng lên não kia, ai để ý đến ngươi chứ?

– Ngươi...

Thủy Tiên và Bắc Minh Lai Phong đồng thời giận dữ.

Thủy Tiên tức đến sắc mặt trắng bệch, nói:

– Ngươi biết thân phận ta còn dám đối với ta như vậy, ngươi, ngươi không sợ chết sao?

Trong lòng mọi người đều khó hiểu nhìn qua Lý Vân Tiêu, công chúa Ba gia, nói là một trong các nhân vẫn quyền thế nhất trên đời này cũng không đủ, là tồn tại mà ngay cả Thánh Vực và Hóa Thần Hải cũng không dám đắc tội. Khong nói đến hiện giờcòn trên đại dương bao la, cho dù về tới đại lục, cũng không dám đắc tội tới người bối cảnh lớn như thế a

Lý Vân Tiêu cau mày nói:

– Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ biết thân phận của ngươi phải quỳ xuống thè lưỡi ra liếm đế giày ngươi sao?

Thủy Tiên sững sờ, nàng vốn không am hiểu cãi nhau, trong lúc nhất thời nói không ra lời.

Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng, hừ nhẹ nói:



– Không có ai từ nhỏ đã cao quý hoặc là thấp hèn cả, tất cả tôn vinh và địa vị đều là kết quả do bản thân cố gắng, ngươi chẳng qua sinh ra huyết mạch lợi hại một chút thôi, chẳng lẽ người khác phải bỏ qua tôn nghiêm thè lưỡi ra liếm giầy cho ngươi sao?

Tất cả mọi người đều há to mồm, có chút ngây dại.

Trong thế giới mạnh được yếu thua này, thực lực chính là tôn nghiêm, chính là quyền nói chuyện, không có thực lực phải quỳ gối liếm chân người khác, đây chính là pháp tắc đã được công nhận. Nhưng lời Lý Vân Tiêu nói lại đánh thẳng vào lòng mọi người, đúng vậy a, ai trời sinh đã muốn lè lưới ra liếm giày cho người khác chứ, các ngươi chẳng qua chỉ là xuất thân tốt một chút thôi.

Nhuận Tường cũng nhíu mày trầm tư.

Lý Vân Tiêu lăng không vỗ một chưởng xuống biển, một đạo cột nước xông lên, hắn vươn tay chụp lấy, liền nắm một đầu cá hố trong tay, lạnh lùng nói:

– Trong mắt ta, ngươi cũng chẳng khác gì con cá hố này cả.

Nói xong, hắn liền ném con cá kia lại vào biển, nói:

– Ít nhất con cá hố này mỗi ngày đều vì cuộc sống củam ình mà cố gắng phấn đấu lấy, mà ngươi thì sao? Cả ngày ỷ vào gia thế, đi ra ngoài hoành hành không sợ, nói ra ngươi con không bằng cả nó ấy chứ!

Thủy Tiên cả kinh há to miệng, lắp bắp nói:

– Ngươi, ngươi, ngươi dám nói ta không bằng cá hố kia? Ngươi, ngươi tội chết.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu phát lạnh, khẽ nói:

– Tộichết? Tật xấu lại tái phát, nên về nhà uống thuốc đi thôi.

Thủy Tiên nhịn một bụng tức giận, nhưng lại không biết nổi giận thế nào, lời của đối phương nói cũng rất có đạo lý, nhưng chung quy lại không biết không đúng ở chỗ nào, nàng chỉ biết mỗi câu đối phương đều khiển trách nàng, chỉa mũi nhọn về phía nàng, nhưng nàng lại không thể nào phản bác, hai mắt liền đỏ lên, thoáng cái như muốn khóc.

Tất cả mọi người đầu đầy mồ hôi, trong thiên hạ này có gan dám nhục mạ con gái Hải Hoàng, ngoại trừ Lý Vân Tiêu ra, sợ rằng khó tìm ra người thứ hai a.

Nhuận Tường cũng cổ quái nói không nên lời, thầm nghĩ tính cách Lý Vân Tiêu này quả nhiên là không muốn sống, nhưng trong lòng cũng sinh ra một tia khâm phục đối với hắn, chỉ có loại dũng giả chi tâm không sợ hãi này, mới có thể đạt được thành tựu ngạo nghễ như thế.

Trong lòng Triệu Văn Chiến cũng cười khổ không thôi, thân phận Thủy Tiên hắn đã sớm biết rõ, không thể tưởng được còn có người không bán mặt mũi cho nàng như thế, thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy. Bất quá người trẻ tuổi trước mặt này bằng ấy tuổi đã là Thuật Luyện Sư cửu giai, nghĩ đến cũng là hạng người tâm cao khí ngạo, hơn nữa bối cảnh sau lưng nhất định sẽ không đơn giản.

Hắn thấy hào khí giữa hai người càng ngày càng xấu hổ, lại không ai đi ra giảng hòa, sợ sẽ nháo ra chuyện lớn khó có thể thu thập, vội vàng nói:

– Chư vị đều là hào kiệtcái thế, có thể gặp mặt ở lãnh địa đảo Hãm Không đã là có duyên, mong rằng đều bán cho đảo Hãm Không ta chút mặt mũi, buông tha ân oán gút mắc, cùng nhau lên đảo uống chén trà chờ đợi huyễn bảo đại hội mở ra có được không?

Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, đảo Hãm Không và huyễn bảo đại hội gì đó trước giờ vẫn chưa từng nghe qua, ánh mắt mọi người đều nhìn phía Bắc Minh Kháng Thiên và Bắc Minh Lai Phong, dù sao hai người bọn họ mới là lĩnh đội

Bắc Minh Kháng Thiên nhíu mày, xa xa chắp tay nói:

– Chúng ta cũng chỉ là trong lúc vô tình đi ngang qua đây thôi, cũng không có ý quấy rầy, cũng không nhọc chư vị, thay ta vấn an đại đảo chủ của các ngươi a!

Đảo Hãm Không xem ra tuyệt không đơn giản, mục đích của bọn hắn là di chỉ Vương cung Đông Hải, sợ xảy ra chuyện phức tạp nên liền định cáo từ.

Thủy Tiên vội vàng hô lên với Lý Vân Tiêu:

– Ngươi không thể đi, Hắc Viêm Sơn còn chưa trả lại ta mà, ta phải cứu Ma Sa

Lý Vân Tiêu quay đầu, tà tà cười, nói:

– Ngươi phải cứu Ma Sa có liên quan gì đến ta chứ? Người là Nhuận Tường đả thương, ngươi nên tìm hắn mới đúng.

Thủy Tiên sửng sốt một chút, nghĩ thầm: đúng vậy a, ta cứu Ma Sa quan hệ gì đến hắn? Người chính là do Nhuận Tường đả thương mà. Thần sắc trong mắt nàng lập tức lạnh xuống, giống như hàn băng tháng mười hai nhìn qua Nhuận Tường.

Nhuận Tường đầu đầy mồ hồi, trong lòng một hồi im lặng, nghe nói Thủy Tiên công chúa thông minh lanh lợi, thiên phú kinh người, nhìn qua quả thật khốngai, chỉ là không rành thế sự, thiếu khuyết kinh nghiệm ở chung với người.

Trước đây người ở chung với nàng có ai mà không phải cẩn thận từng li từng tí, ngoan ngoãn phục tùng, hữu cầu tất ứng, che chở nàng như lão tổ tông chứ. Hiện giờ gặp phải loại người không thèm lý đến nàng như Lý Vân Tiêu đã khiến nàng thoáng cái không biết phải làm sao, không biết phải nên nói gì cho đúng.

Nói cho cùng vẫn chỉ là một cái tiểu cô nương, bị Lý Vân Tiêu hù một chút đã sửng sờ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.