Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1723: Nguyễn Tích Tuyền bỏ mạng (1)



An Lăng Kiến cảm thấy kinh hoàng, tuy rằng đã đoán được, nhưng đại đảo chủ chính miệng nói ra lại là một chuyện khác.

Thân thể đại đảo chủ phập phồng, tựa hồ khó có thể bình phục cảm xúc trong lòng, sau một lúc mới nói:

– Vậy ngươi nói, ta có nên báo thù không?

– Muốn, muốn, đương nhiên muốn.

An Lăng Kiến vội hỏi:

– Chỉ là... Đông Hải chi Vương thế lực thật lớn, đảo Hãm Không chúng ta tuy rằng cũng có chút thực lực, nhưng so sánh ra quả thật là lấy trứng chọi với đá a!

Đại đảo chủ nói:

– Cho nên ta cần sự hỗ trợ của mọi người, kể cả sự trợ giúp của ngươi.

– A? Ta?

An Lăng Kiến cuống quít nói:

– A Kiến nhất định cúc cung tận tụy, tương trợ đại đảo chủ báo thù đến chết mới thôi.

Hắn lại nói:

– Chỉ là A Kiến thực lực thấp kém, hiện giờ lại tổn thương thành ra thế này, mong rằng đại đảo chủ cứu ta, ta tất nhiên sẽ đi theo đại đảo chủ dù máu chảy đầu rơi cũng không màng.

– Ngươi có phần tâm ý này, ta rất vui mừng.

Đại đảo chủ khen:

– Tổn thương trên người của ngươi không trị cũng được, ngươi thân là Thuật Luyện Sư bát giai, có linh hồn rất mạnh, chỉ cần cho ta ăn tươi, đối với thương thế bản thân ta sẽ có bổ ích thật lớn, đó đã là trợ giúp lớn nhất với ta rồi.

– À? Ăn, ăn tươi?

An Lăng Kiến lại càng hoảng sợ nói:

– Đại đảo chủ ngươi nói muốn ăn tươi cái gì?

Một cổ bất an lan tràn trong lòng hắn, hắn đã thấy cái đầu rồng cực lớn kia của đại đảo chủ chậm rãi hé miệng ra, nước dãi cũng rơi xuống dưới.

– Không, không nên ah, đại đảo chủ!

Không đợi đại đảo chủ trả lời, An Lăng Kiến đã biết rõ vận mệnh bản thân rồi, hắn sợ tới mức rốt cuộc đứng không vững nữa, xương chân trái khụy xuống dưới, té lăn trên mặt đất, toàn thân lạnh run, khóc đến hôn thiên ám địa.

– Ân? Ngươi không phải nói muốn máu chảy đầu rơi giúp ta báo thù sao?

Trong hai mắt đại đảo chủ tuôn ra một đạo hàn mang, quát:

– Chẳng lẽ ngươi lừa gạt ta sao?

– Không, không có ah, chỉ, chỉ là... Ta...

An Lăng Kiến toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, run rẩy nói:

– Chỉ là sư tôn nuôi ta hơn hai mươi năm, vẫn chưa báo đáp sư tôn, không đành lòng rời đi như vậy.

Đại đảo chủ nói:

– Ngươi quả nhiên là hài tử có hiếu tâm, sư phụ của ngươi nếu biết rõ ngươi hiến thân cho ta thì nhất định sẽ cảm thấy tự hao thay ngươi đấy.

– Để, để, để ta gặp, gặp sư tôn một, một, một lần cuối cùng, nói, tạm biệt lão, lão nhân gia hắn có được không?

An Lăng Kiến đã sợ đến nói không nên lời nữa, đôi môi run lên, thân hình phát run, đến đằng sau càng “Oa” một tiếng khóc lên:

– Ô ô ô..., sư tôn, sư tôn cứu ta đi.

– Không cần.

Đại đảo chủ một lời từ chối, một cái thủ trảo cực lớn xuất hiện trên không trung, một tay nắm An Lăng Kiến lên, trực tiếp ném vào trong mồm nhai liên tục, phát ra tiếng “C-K-Í-T.. T… T cô C-K-Í-T.. T… T” khiến người phải rùng mình.

An Lăng Kiến ngay cả một tiếng la thảm thiết cũng không phát ra được đã triệt để bị ăn tươi mất rồi.

Tiếng nhai xương cốt giằng co một hồi, đầu rồng cực lớn mới nuốt nuốt xuống, chậm rãi nhắm hai mắt hại, khôi phục lại thân người.

– Ân, không hổ là Thuật Luyện Sư bát giai, thật sự quá bổ.

Đại đảo chủ tựa hồ coi An Lăng Kiến như dinh dưỡng hấp thu lấy toàn bộ, sau đó hắn mở mắt ra, trong con ngươi màu xanh lá cây đậm lóe ra ánh sáng âm u. Trong miệng le ra đầu lưỡi ướt sũng, liếm liếm môi, giống như dư vị vô cùng vậy.

Tiểu viện đảo Hãm Không, trong không gian huyền khí.

Nguyễn Tích Tuyền đang triệt để tuyệt vọng, bị lôi đình đánh lún vào trong lòng đất, cả người không biết sống chết.

Xa xa Nhan Thụ Thư cũng cảm thấy tuyệt vọng, dưới chiêu chiêu từ Kinh Vĩnh Dạ bức bách, hắn đã không hề có sức hoàn thủ nữa, trong miệng không ngừng cầu xin tha thứ nói:

– Vĩnh Dạ đại nhân, ta biết rõ mình đã sai rồi, ta thật tình ăn năn, mong rằng đại nhân tha cái mạng chó ta đi được không.

– Ta nhổ vào, không nên vũ nhục loại sinh vật này.

Kinh Vĩnh Dạ khinh thường nhổ nước miếng, chưởng lực trong tay càng uy mãnh thêm vài phần, triệt để bức lui tất cả đường lui của Nhan Thụ Thư, chiêu chiêu đều dốc hết toàn lực.

– Đúng, đúng, ta ngay cả chó cũng không bằng. Đại nhân ngài giết ta cũng quá mức hạ thấp thân phận của mình rồi, niệm tình quen biết một hồi, tạm tha cho ta đi.

Dùng thực lực Nhan Thụ Thư, nếu toàn lực chống đỡ thì mặc dù không địch lại Kinh Vĩnh Dạ cũng không nhanh chóng bị thua như vậy, nhưng hắn biết rõ bại cục đã định, căn bản không có lòng ham chiến nữa, chỉ không ngừng cầu xin tha thứ, cho nên chỉ mấy chiêu đã lâm vào tử cảnh, trên mặt dàn dụa nước mắt.

– Ha ha, võ giả Nhân tộc quả nhiên không giống người thường, thật khiến ta mở rộng tầm mắt ah, ha ha.

Nhuận Tường nhịn không được lớn tiếng mỉa mai, khinh miệt liếc nhìn mọi người.

Thủy Tiên cũng khó hiểu mở miệng nói:

– Đối thủ rõ ràng không chịu buông tha hắn, vì sao còn phải khóc lóc cầu xin tha thứ như vậy làm gì chứ!

Nhuận Tường cười nói:

– Nghi hoặc của Thủy Tiên công chúa ta có thể giải đáp a, đây đoán chừng là phầm chất ưu tú chảy xuôi trong huyết mạch võ giả Nhân tộc a.

Lý Vân Tiêu nghe vậy, xoay người lại, lạnh lùng trào phúng:

– Người tộc ta trước khi chết xin khoan dung muốn sống, chung quy vẫn tốt hơn người Hải tộc trước khi chết lại kích phát huyết mạch chi lực, phản tổ thành súc sinh tự bạo nhiều.

Nhuận Tường cả giận nói:

– Ta nhổ vào, tộc ngươi sợ chết như thế, há có thể đánh đồng với dũng sĩ tộc ta chứ?

Lý Vân Tiêu khinh miệt hừ thoáng một phát, du du nói:

– Lúc đối mặt tử vong, một người bằng vào chỉ số thông minh của mình trăm phương ngàn kế muốn sống, một người lại thoái hóa thành hải thú không có chỉ số thông minh tự bạo, ngươi nói ai tốt hơn hả?

– Cái này…

Nhuận Tường thoáng cái hoáng váng, rõ ràng hai loại phẩm chất hoàn toàn bất đồng, một người rất sợ chết cầu xin tha thứ, một người lại anh dũng không sợ hi sinh. Nhưng ở trong miệng Lý Vân Tiêu lại hoàn toàn biến vị, mà hắn lại khó có thể phản bác được nữa.

Thủy Tiên cũng bị hù sững sờ, nhẹ nhàng gật đầu nói:

– Dường như có chút đạo lý.

Sắc mặt Nhuận Tường trầm xuống, lạnh giọng nói:

– Thủy Tiên công chúa không nên bị người này lừa dối, công phu miệng lưỡi của hắn vô địch thiên hạ. Nếu nó có phân ra đẳng cấp thì người này quả thật là Thập Phương Thần Cảnh rồi.

Những người Nhân tộc tuy rằng cũng rất căm thù Nhuận Tường, nhưng đối với câu này đều cảm thấy rất có đạo lý, không ít người cũng gật đầu tán thành.

Đột nhiên xa xa mặt đất vang lên một tiếng, Nguyễn Tích Tuyền đầy bụi đất chui ra, trực tiếp quỳ xuống dập đầu tại chỗ nói:

– Vân Tiêu đại nhân, tha cho ta đi, ta nguyện ý làm nô tỳ, cầu ngươi đừng giết ta.

Tất cả võ giả Nhân tộc mặt đều đỏ lên, Lý Vân Tiêu vừa mới bằng vào miệng lưỡi lấy lại cho bọn họ chút mặt mũi, nhưng lập tức đã bị người này làm mất hết rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.