Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1731: Lạc ấn nô dịch (2)



Tất cả lực lượng cuồng bạo và ấn phù màu vàng đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, gương mặt Ngạc Ngư cũng lộ ra một mảnh ngốc trệ, giống như thoáng cái đã mất đi linh tính, cuối cùng chậm rãi nhắm hai mắt lại, không bị khống chế rơi xuống từ trong không gian vô tận kia.

Nguyệt Đồng chậm rãi khép lại, Thiên Địa biến đổi, lần nữa trở lại trong mật thất.

“Phanh”

Thân hình Ngạc Ngư màu đen trực tiếp ngã trên mặt đất, đập ra một cái hố cực to.

Hiện giờ trong đầu nó có một ký hiệu màu vàng không ngừng thoáng hiện, giống như trận pháp lạc ấn trong đó vậy.

Đây là một loại ấn ký nô dịch đối với linh hồn, trực tiếp đánh vào linh đài thức hải, một khi sinh ra lòng phản loạn thì lập tức sẽ bị áp chế ngay.

Ánh mắt Yêu Long lộ ra vẻ thuơng hại, nói:

– Rốt cục vẫn phải bức bách ngươi thi triển ra lạc ấn nô dịch ah

Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:

– Loại lạc ấn này, chỉ cần nó không sinh ra lòng phản bội thì sẽ không ảnh hưởng gì cả. Huống hồ chỉ cần ta khôi phục thực lực đỉnh phong kiếp trước thì sẽ giải trừ cho no, đến lúc đó cũng không cần sợ nó đâm lén sau lưng nữa.

Yêu Long gật đầu nói:

– Ta tin tưởng chờ đến lúc ngươi khôi phục đến Võ Đế cửu tinh đỉnh phong thì mặc dù là Ngạo Trường Không cũng không còn là đối thủ của ngươi nữa, ngày đó cũng không còn quá lâu đâu.

– Chỉ mong vậy.

Lý Vân Tiêu tùy ý nói, mi tâm lóe lên hào quang liền trực tiếp thu Ngạc Ngư vào trong Giới Thần Bi.

Hiện giờ toàn bộ mật thất đã rối tung cả rồi, vậy mà lại không sụp đổ, xem như đã kiên cố dị thường rồi.

Yêu Long trầm giọng nói:

– Ngươi thật định rút ra Hải Hoàng chi huyết từ trên người cô nàng kia sao?

Ánh mắt Lý Vân Tiêu ngưng tụ, sắc mặt biến hóa, chậm rãi nói:

– Ngươi cứ nói đi?

Yêu Long trầm mặc một lát, nói:

– Hải Hoàng chi huyết tuy tốt, nhưng ngươi quên chuyện năm đó rồi sao? Khi đó thực lực của ngươi mạnh gấp trăm lần hiện giờ cũng suýt nữa bỏ mạng tại Đông Hải, ta sợ một khi ngươi đụngvòa cô nàng kia thì sẽ không thể quay về đại lục được nữa đâu.

Lý Vân Tiêu chắp tay trầm tư, đi qua đi lại trong mật thất, trên mặt không ngừng lóe ra vẻ giãy dụa.

Yêu Long lần nữa nói:

– Năm đó ngươi có lý do phải cướp lấy Hải Hoàng chi huyết, nhưng giờ đã không còn nữa rồi. ta đề nghị ngươi không nên vọng động.

Đồng tử Lý Vân Tiêu hơi co lại, tựa hồ nhớ lại chuyện cũ gì đó, vẻ mê mang trong mắt liền mất sạch, kiên quyết nói:

– Hiện giờ ta cũng có lý do phải cướp lấy Hải Hoàng chi huyết!

Yêu Long khẽ giật mình, nói:

– Năm đó ngươi là vì cứu người, hiện giờ thì sao? Nếu chỉ vì tăng cường thực lực thì hoàn toàn không cần thiết, dùng trạng thái và tốc độ tu luyện của ngươi hiện giờ, nhiều nhất chỉ mười năm là có thể quay về đỉnh phong ròi.

Trong mắt Lý Vân Tiêu hiện lên một đạo hàn mang, nói từng chữ:

– Lý do của ta hiện giờ là vì giết người.

– Giết người?

Trong mắt Yêu Long lộ ra nghi hoặc, bỗng nhiên nó tựa hồ như nghĩ đến gì đó, thân hình đại chấn, thất thanh nói:

– Chẳng lẽ ngươi là vì...

– Không sai.

Sát ý trên mặt Lý Vân Tiêu càng ngày càng đậm, lạnh giọng nói:

– Trong huyết mạch Hải Hoàng có chứa thần thông chi lực nhìn thấu vạn vật — Chân Thực Chi Nhãn, có thể nhìn thấu tất cả hư ảo, nếu ta có thể có được Chân Thực Chi Nhãn, vậy liền nắm chắc giết được Thiên Tư

Yêu Long trầm mặc.

Trong thiên hạ, nếu bàn về tinh thần công kích và ảo thuật chi lực, có thể khiến nam tử trước mắt này sinh ra kiêng kị và sợ ahĩ, vậy thì cũng chỉ có Thiên Tư đi ra từ Địa Lão Thiên Hoang thôi

Mà Thiên Tư giết liền hai vị hảo hữu của hắn, đó chính là tử thù bất cộng đái thiên, giữa hai người sớm muộn gì cũng có một hồi quyết đấu sinh tử, chỉ có thể có một người sống sót.

Trong mật thất thoáng cái yên lặng lại, Lý Vân Tiêu tựa hồ lâm vào hồi ức, thần sắc trên mặt không ngừng biến hóa giãy dụa.

Yêu Long cực lực ngăn lại nói:

– Nhưng lấy thực lực của ngươi hiện giờ, cướp đoạt Hải Hoàng chi huyết chính là muốn chết.

Trong mắt Lý Vân Tiêu cũn không ngừng giãy dụa, có chút bực bội nói:

– Nhưng không thừa cơ hội hiện giờ đoạt lấy trên người nàng, chẳng lẽ phải đợi khi huyết mạch chi lực của nàng đại thành lại đoạt, hay là chạy đến Hải Hoàng điện đoạt đây?

Yêu Long nói:

– Huyết mạch của nàng hiện giờ cách đại thành còn rất xa, không phải huyết mạch đại thành ngươi phải tốn hao một cái giá thật lớn để bồi dưỡng. Không bằng chờ ngươi khôi phục lại thực lực kiếp trước lại đi tìm nàng, kiếp trước ngươi có thể lấy được, bây giờ có được nhiều át chủ bài như vậy thì sợ gì nữa.

Lý Vân Tiêu cười khổ nói:

– Kiếp trước là nhờ cơ duyên xảo hợp, ngươi cũng không phải không biết, dù vậy cũng thiếu chút mất mạng. Nếu bỏ qua cơ hội lần này thì ta sợ cả đời cũng không còn cơ hội nữa đâu.

Yêu Long trầm tư nói:

– Đúng rồi, cô gái nhỏ kia tựa hồ phải tìm được người có thần thông hỏa hệ, người mà Đoan Mộc Hữu Ngọc xem bói được có lẽ chính là ngươi đi? Có lẽ đây cũng là một cách để lấy Hải Hoàng chi huyết.

Lý Vân Tiêu nhíu mày, nghi ngờ nói:

– Chưa nói đến cô gái kia muốn tìm hỏa hệ thần thông làm gì, ngươi đối với chuyện xem bói cảm thấy thế nào? Nếu có thể suy tính ra chuyện đã xảy ra thì ta còn tin, nhưng loại chuyện chưa xảy ra cũng có thể đoán được, không khỏi quá mức mơ hồ đi?

Yêu Long nói:

– Việc này ngươi cũng không nên làm quá phức tạp, Chiêm Bặc chi lực cũng là quy tắc chi lực của thế giới này thôi, quá khứ hiện tại tương lai đều ở trong thời gian, nếu Đoan Mộc Hữu Ngọc thật sự có thể tiến vào Thời Gian Hồng Lưu, vậy thì nhìn thấy tương lai cũng không có gì lạ cả.

Lý Vân Tiêu gật đầu nói:

– Thuận theo mệnh quỹ số trời, nhưng mệnh ta do ta không phải do trời. Chuyện huyết mạch Hải Hoàng ta phải cẩn thận suy tính, xem thử cô gái nhỏ kia cần thần hỏa để làm gì đã..

Hắn sau khi trầm tư, đột nhiên thần niệm khẽ động, tiện tay chụp một cái, một khối ngọc bài trực tiếp bay vào lòng bàn tay hắn.

Đúng là tin tức mà Liêu Dương Băng phát, thần thức quét qua, phát hiện đã ba ngày trôi qua rồi.

– Ân? Liêu Dương Băng vậy mà nhận ra Triệu Văn Chiến, như thế có ý tứ rồi.

Yêu Long và Lý Vân Tiêu song hồn hợp nhất, thoáng cái cũng đọc được tin tức trong ngọc bài.

Lý Vân Tiêu trầm ngâm:

– Triệu Văn Chiến chính là là Nhân tộc, nếu trước kia ra biển, có lẽ đúng là đi từ trấn Hải Thiên, bị Liêu Dương Băng nhận biết cũng không có gì lạ cả.

Hắn trầm ngâm một lát, liền mở ra cửa mật thất đi ra ngoài.

Thần thức Lý Vân Tiêu đảo qua trong huyền khí không gian, không ít võ giả đều tiến nhập bế quan, nhưng cũng chỉ có rải rác hai ba mươi người, còn lại đều không còn trong không gian này nữa

Hắn lập tức rời khỏi huyền khí không gian, bắt đầu đi dạo trên đảo Hãm Không.

Toàn bộ hòn đảo là một hình chữ “Tâm” (心), các kiến trúc đều được xây dựng ở trung tâm đảo, nơi anỳ thoáng liền trở nên náo nhiệt, người đến người đi, giống như một khu chợ sầm uất vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.