Mỗi một động tác của Lý Vân Tiêu đều hành vân lưu thủy, không bàn mà hợp ý với Thiên Đạo, mỗi một đạo quyết ấn đánh ra, Triệu Văn Chiến đều có thể cảm nhận được một cổ lực lượng không hiểu nhộn nhạo ra, dẫn tới hồn lực trong cơ thể hắn kích động, nhiệt huyết bành trướng.
Sớm mai hiểu đạo, chiều có thể chết.
Hốc mắt hắn thoáng có chút ẩm ướt, bị cảnh tượng trước mắt lay động, đó chính là Đạo mà mỗi một Thuật Luyện Sư đều luôn truy cầu, giờ phút này lại hiện ra trước mặt hắn.
“Phanh”
Toàn bộ quá trình luyện chế quá ngắn, Lý Vân Tiêu vỗ một đạo quyết ấn cuối cùng lên Sơn Hà Đỉnh, phát ra một tiếng chấn vang, lập tức đánh thức tất cả mọi người lại từ kinh hãi.
Một đạo quang mang từ trong đỉnh lao ra, chỉ lên trời vọt tới.
Chỗ mi tâm Lý Vân Tiêu lóe lên, Sơn Hà Đỉnh thu hồi lại tất cả vầng sáng, phần phật xoay tròn, không ngừng nhỏ đi, cuối cùng về lại trên tay phải bị hắn thu vào.
Tất cả mọi người nuốt nước miếng, đều ngẩng đầu nhìn lại bầu trời.
Đạo cường quang chói mắt kia kích thích hai mắt mọi người, đại bộ phận người cũng đã nhìn rõ ràng trong đạo quang mang này là một thanh đại đao màu vàng, đang ngưng tụ Phong Vân chi lực trên bầu trời, sau đó kịch liệt rớt xuống.
Không khí bổ ra, một đạo kim quang rớt xuống, cắm vào khắp mặt đất, thẳng đến khi chỉ còn lại chuôi đao
Toàn bộ phường thị không có chút thanh âm, yên tĩnh dị thường quỷ dị.
Ánh mắt chủ quán kia rơi vào trên chuôi đao, lúc này mới dần dấy lên hào quang, thân hình kích động đến phát run, run rẩy nói:
– Cái này, đao này là cho ta sao?
Lý Vân Tiêu gật đầu, nói:
– Tử Tuyết San Hô kia thuộc về ta rồi chứ?
Chủ quán đột nhiên nuốt nước miếng, vội vàng ôm lấy khối Tử Tuyết San Hô kia, hai tay dâng lên, cung kính nói:
– Đại sư.
Lý Vân Tiêu cười cười, liền tu san hổ vòa..
Triệu Văn Chiến cũng phục hồi tinh thần lại từ kinh hãi, phức tạp nhìn Lý Vân Tiêu, ánh mắt cũng rơi vào trên khối san hồ kia, nội tâm thật lâu khó có thể bình tĩnh.
Hải tộc toàn thân trong suốt kia cũng ngậm miệng không nói, không chỉ vì hắn không lấy ra được thứ tốt hơn huyền khí bát giai đỉnh phong, hơn nữa còn vì Lý Vân Tiêu là Thuật Luyện Sư, Thuật Luyện Sư ở trong Hải tộc có được địa vị cực cao, được vạn người kính ngưỡng.
Chủ quán kia mang tâm tình kích động, hai tay nắm lấy chuôi đao kia, đột nhiên rút lên.
Một đạo hàn quang trực tiếp phá vỡ mặt đất, nhuệ khí trên đao càng phá không mà ra, khiến mọi người sợ tới mức phải vội vàng lui tránh.
“Ha ha ha ha”
Chủ quán kia vuốt vuốt đao, yêu thích không buông tay, kích động khó nói nên lời, không ngừng cảm tạ Lý Vân Tiêu.
Triệu Văn Chiến cũng mở miệng nói:
– Luyện khí chi thuật của Vân Tiêu công tử thần hồ kỳ kỹ, khiến cho Văn Chiến mở rộng tầm mắt, tâm phục khẩu phục
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Mặc dù là thuật đạo cũng phân loại quá nhiều, ta chẳng qua chỉ chuyên tâm luyện khí thôi.
Triệu Văn Chiến im lặng không nói, biết rõ đây là đối phương khiêm tốn, thủ pháp thần hồ kỳ kỹ kia cũng không phải chuyên tấn công một đạo là có thể giải thích, đó là lĩnh ngộ đối với đạo trong thiên địa, là sự cường đại đã trải qua thiên chuy bách luyện.
Lòng của hắn cũng cực độ nghi hoặc, thiếu niên trẻ tuổi như vậy, làm sao có được loại thần hồ kỳ kỹ này chứ?
Mà dưới thần trí của hắn, cũng có thể 100% xác định người trước mắt cũng không phải là cường giả phụ thể, mà là bản tôn không thể nghi ngờ.
Yên lão cũng tiến lên nói:
– Vân thiếu bày ra thần kỹ, khiến cho ta mở rộng tầm mắt ah, cũng chúc mừng Vân thiếu đạt được khối Tử Tuyết San Hô kia.
Lý Vân Tiêu trong nội tâm khẽ động, nhân tiện nói:
– Văn Chiến tiên sinh, trên người của ta đã không còn thứ gì trao đổi nữa, nên quay về luyện chế thêm vài món rồi lại đi dạo a?
Triệu Văn Chiến cũng biết hắn muốn nghiên cứu Tử Tuyết San Hô kia, mỉm cười nói:
– Như thế cũng tốt. Vân Tiêu công tử có thể luyện chế một kiện huyền khí cửu giai là đủ để tham gia Huyễn Bảo đại hội mười ngày sau rồi, đến lúc đó nhất định sẽ có thứ khiến công tử động tâm.
– Ngươi không thể đi!
Lý Vân Tiêu đang muốn rời đi, đột nhiên sau lưng truyền đến một đạo thanh âm thanh thúy.
Lý Vân Tiêu xoay người sang chỗ khác, trong đám người dần dần tản ra, Thủy Tiên xuất hiện trước mắt mọi người, trong đôi mắt một mực nhạt như giếng cổ kia lại nổi lên gợn sóng, nàng vậy mà lộ ra rất khẩn trương.
Bởi vì sự xuất hiện của Thủy Tiên, dung nhan tuyệt sắc kia cũng khiến mọi người phải chút mục, mọi người đều dừng trên mặt nàng không muốn rời đi, lộ ra vẻ sợ hãi thán phục.
– Có việc gì?
Lý Vân Tiêu cũng nhìn ra thần sắc khẩn trương của nàng, chợt cảm thấy có chút buồn cười.
Thủy Tiên hai tay cầm lấy góc áo, nói:
– Ngươi chính là người ta muốn tìm, lực lượng ngọn lửa vừa rồi mạnh phi thường.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Ta chẳng qua chỉ là Thuật Luyện Sư mà thôi, phàm là Thuật Luyện Sư chung quy để sẽ điều khiến chút hỏa diễm lợi hại. Hỏa hệ thần thông của Văn Chiến tiên sinh cũng chưa hẳn đã dưới ta.
Thủy Tiên lắc đầu, nghiêm mặt nói:
– Lửa của Văn Chiến tiên sinh ta đã thấy, còn kém xa ngươi. Qua nhiều năm như vậy, ngươi là người duy nhất có thể dẫn động cảm ứng trong cơ thể ta.
– Cảm ứng trong cơ thể?
Lý Vân Tiêu trong nội tâm sinh nghi, nói:
– Không biết Thủy Tiên công chúa chỉ gì?
– Thủy Tiên tiểu thư không nên bị người này che mắt!
Thủy Tiên đang muốn giải đáp, đột nhiên trên bầu trời truyền đến một tiếng quát tháo, một gã nam tử mặt trắng nam tử lăng không mà xuống, trong mắt mang theo vẻ oán độc nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, giống như một đầu độc xà tùy thời muốn đả thương người vậy.
Chính là tên nam tử Huyết Xà Tộc trước kia, hắn vẻ mặt âm lãnh mỉa mai nói:
– Có ít người bổn sự không có vài phần, chỉ biết lừa gạt tiểu nữ hài tử.
Hắn liếc nhìn Lý Vân Tiêu, sửng sốt một chút, nói:
– Nhân loại hèn mọn? Ha ha
Hắn nhịn không được ôm bụng cười cười ha hả, cười đến ngã trái ngã phải nói:
– Ha ha, chết cười ta rồi. Thủy Tiên tiểu thư, người ngươi muốn tìm, không phải là Nhân loại ti tiện này đấy chứ? Ha ha, ha ha...
Trên mặt Lý Vân Tiêu lộ ra một tia lạnh lùng, nói:
– Là nhân loại, thỉnh bỏ đi mấy từ “hèn mọn” “ti tiện” kia đi.
– Ta nhổ vào.
Huyết Xà Tộc nam tử mỉa mai nói:
– Ti tiện chính là ti tiện, còn sợ người nói sao?
Thủy Tiên nhíu mày, nội tâm của nàng chẳng biết tại sao bỗng nhiên cảm thấy nam tử này đặc biệt đặc biệt chán ghét, chán ghét khiến nàng muốn trực tiếp ra tay giết mất.
Trước kia nàng chưa bao giờ có cảm xúc như vậy bao giờ cả.
Khóe miệng Phi Minh cũng nhếch lên nụ cười yếu ớt, nhìn bộ dạng muốn tìm đường chết của tên nam tử Huyết Xà Tộc kia, biết rõ hắn sắp xong đời rồi.
Nam tử Huyết Xà Tộc đi đến trước mặt Thủy Tiên cao giọng nói:
– Thủy Tiên tiểu thư, ta chính là Hải tộc, cường giả thiên tài của Huyết Xà nhất tộc, trong toàn bộ tứ hải tính về người sử dụng hỏa diễm tuyệt đối không có ai mạnh hơn ta, ta tất nhiên chính là người ngươi muốn tìm.