Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 178: Thời khắc trọng yếu



Nhưng lần này kiến Nghênh quân đài, lại cố ý làm cao hơn hai lầu, so với hoàng cung còn cao hơn mười mét, phóng tầm mắt nhìn tới, toàn bộ giang sơn Thiên Thủy quốc đều thu vào đáy mắt, rất thích ý.

Hắn cười lạnh, đi thẳng tới bảo tọa Cửu Long chuẩn bị cho Tần Chính, ngay ở trước mặt hết thảy quần thần ngồi xuống, lãnh đạm nói:

– Phụ vương thân thể không khỏe, hôm nay liền do ta đến đại diện Thiên Tử làm việc.

– Nguyệt điện hạ vạn tuế!

Từ đại nhân vội vàng đi tới trước mặt, hai đầu gối quỳ xuống, hô to lên.

Lần này quần thần đều là hai mặt nhìn nhau, dám can đảm hô to như vậy, hiển nhiên là tội lớn mưu phản! Nhưng giờ khắc này ai cũng không phải người ngu, biết thời khắc mấu chốt đã đến, dồn dập quỳ theo, đồng thời hô to, nhất thời thanh uy từng trận, ở trên bầu trời thủ đô truyền ra.

– Nguyệt điện hạ vạn tuế!

– Nguyệt điện hạ vạn tuế!

...

Bên trong thủ đô, những đại thần chưa đi ra ngoài kia đều biến sắc, trong hai mắt lộ ra vẻ sầu lo.

Ngay cả bách tính bình thường đi trên đường, sau khi nghe được cũng kinh hãi không ngớt, tựa hồ ý thức được sẽ có đại sự phát sinh. Người buôn bán nhỏ cũng dồn dập thu nạp chuyện làm ăn, đóng cửa tiệm, từng cái từng cái đóng cửa ở nhà không dám ra.

Long Khánh đứng ở trên cửa thành, nhìn Nghênh quân đài cao vót phía xa, thở dài một tiếng, xoay người phân phó nói:

– Bắt đầu từ bây giờ, toàn thành giới nghiêm, tiến vào quản chế cấp một, bất luận người nào cũng không được mang binh khí đi trên đường phố, không được tụ chúng gây sự, nếu như có vi phạm, tiền trảm hậu tấu!

Lam Hoằng ở trong tiểu viện của mình pha ấm trà, chậm rãi thưởng thức, nhìn lên bầu trời, tự lẩm bẩm:

– Rốt cục bắt đầu rồi sao?

Giờ khắc này Lý Thuần Dương cũng đứng trên Nghênh quân đài, hắn nhìn một đám triều thần nịnh hót đứng thành hàng, cảm thấy nội tâm như ăn con ruồi, cau mày nói:

– Nguyệt vương tử điện hạ, như vậy không hay lắm a?

Tần Nguyệt hơi sững sờ, lập tức vươn tay ra, ngừng lại mọi người hô to, dịu dàng cười nói:

– Được rồi, đừng hô nữa! Chư vị ái khanh xin đứng lên.

Hắn quay đầu nói:

– Từ đại nhân, đem danh sách quan chức lần này không tới Nghênh quân đài toàn bộ ghi chép xuống cho ta.

– Vâng!

Từ đại nhân vội vàng đáp, trong lòng nhất thời mở cờ trong bụng. Việc trọng yếu như vậy giao cho mình làm, hiển nhiên đã coi mình là tâm phúc, nhất thời đắc ý lui xuống.

Đại thần còn lại trong lòng đều tầng tầng thở phào nhẹ nhõm, âm thầm vui mừng, đồng thời cũng vì những đại thần sắp xui xẻo kia cười gằn không ngớt. Trong đầu âm thầm tính toán mấy vị trí trống không, mình có thể trèo lên hoặc là sắp xếp một ít con cháu tiến vào.

– Tĩnh quốc công, ngươi nhìn bọn họ còn bao lâu sẽ tới?

Tần Nguyệt ức chế không được nội tâm vui sướng, cười hỏi.

Lý Thuần Dương mở ra thần thức, hai mắt híp lại nói:

– Đại khái còn nửa nén hương thời gian.

– Được! Ta sẽ chờ ở đây, đợi thời khắc lịch sử kia tới!

Hai tay Tần Nguyệt xoa cùng nhau, tâm tình khó có thể bình tĩnh.

Đột nhiên dưới Nghênh quân đài truyền đến một thanh âm lạnh như băng, châm chọc nói:

– Là thời khắc lịch sử gì, để đệ đệ ngươi kích động như hầu tử vậy?

Mọi người dồn dập nhìn xuống dưới, chỉ thấy Tần Dương đỡ Tần Chính, đang lạnh lùng theo dõi hắn.

Một tên thái giám cao giọng thét to:

– Bệ hạ giá lâm, còn không xuống đài nghênh tiếp!

Tất cả mọi người đều căng thẳng, ánh mắt đều nhìn chằm chằm Tần Nguyệt, vì hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Tần Nguyệt cười lạnh, cao giọng nói:

– Phụ vương giá lâm, không có từ xa tiếp đón. Bất quá Nghênh quân đài này thiết kế quá cao, đi xuống rất bất tiện. Vẫn là để cho đại ca nâng phụ vương cẩn thận đến thì hơn.

Sắc mặt Tần Chính tái xanh, ánh mắt giống như rắn độc nhìn chằm chằm Tần Nguyệt, run rẩy nói:

– Hay, hay, không thiệt thòi là con trai ngoan của ta!

Hắn ở dưới sự nâng đỡ của Tần Dương, chậm rãi đi lên đài, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, không có bất kỳ thanh âm gì, đều đang yên lặng nhìn kỹ thời khắc lịch sử này.

Không ít đại thần trong lòng đều tràn lên một loại cảm giác hoàng hôn, nhất triều Thiên Tử nhất triều thần, một đời người mới thay người cũ.

Lý Thuần Dương cũng hơi thở dài một tiếng, cảm thấy mình thật sự già rồi. Nhớ lại năm đó cùng Tần Chính quân thần ở chung hòa thuận, trong lòng một mảnh thương cảm.

Rất nhanh, đám người Tần Chính đi tới Nghênh quân đài.

Tần Dương lạnh lùng nói:

– Phụ vương đã tới, các ngươi còn không cúi chào? Tần Nguyệt, vị trí của phụ vương, ngươi cũng nên nhường lại chứ?

Tần Nguyệt lạnh rên một tiếng, cực không tình nguyện từ trên long y đứng lên, thân thể cứng ngắc lạy xuống.

– Nhi thần tham kiến phụ vương.

Hắn vừa động, nhất thời văn võ bá quan dồn dập quỳ lạy xuống. Chỉ có Lý Thuần Dương đứng thẳng bất động, như pho tượng đứng ở đó. Hắn đã là Vũ Vương cảnh giới, có thể không quỳ lạy.

Tần Chính dùng ánh mắt vẩn đục nhìn Lý Thuần Dương một chút, hai mắt hoa râm tựa hồ lướt qua rất nhiều cô đơn, lúc này mới ở dưới mấy người nâng đỡ, cẩn thận từng li từng tí một ngồi trên long ỷ.

Tần Như Tuyết cũng yên lặng đi ở sau lưng Tần Chính, ngày hôm nay tình huống đặc biệt nàng cũng rõ ràng trong lòng, ở nhà đế vương, sớm muộn sẽ diễn tình cảnh này. Ngày hôm nay nàng đi theo, chỉ là muốn gặp Lý Vân Tiêu mà thôi. Hơn nữa trong lòng bất luận làm sao, trước sau cũng không đành lòng nhìn phụ thân già nua bị người con trai của mình nhục nhã.

– Đứng lên đi.

Tần Chính nhàn nhạt quay về văn võ bá quan nói.

– Các ngươi đều rất tốt.

Cũng không ai biết lời nói của hắn là ý gì, nhưng cô đơn cùng bất đắc dĩ trong đó là lộ rõ trên mặt, khiến người ta không nhịn được thổn thức. Một đời quốc vương đã từng hùng tâm tráng chí, bây giờ cũng đến thời điểm già lọm khọm.

Rốt cục, sau khi quốc vương ngồi vào chỗ của mình không lâu, trên bầu trời trong xanh bắt đầu bay tới một đám mây đen. Mặt đất như có tần suất khẽ run lên, xa xa phía trên đường chân trời, hiện ra bóng người lít nha lít nhít. Một cây đại kỳ bắt đầu dựng lên, đón gió lay động.

Tần Chính dại ra ngồi ở trên long y, tựa hồ buồn ngủ.

Tần Nguyệt hơi nhướng mày, tiến lên tấu nói:

– Phụ vương, có thể bắt đầu rồi.

Lúc này Tần Chính mới hơi phục hồi tinh thần lại, nhẹ giọng nói:

– Bắt đầu đi.

Tiếng nói của hắn hết sức vô lực, sau khi nói xong lại bắt đầu rơi vào loại trạng thái mê man kia.

Tần Nguyệt nhìn con ngươi vẩn đục của hắn, có không ít điểm nhỏ màu xanh lục, nội tâm cười lạnh, đồng thời châm chọc nhìn Tần Dương một chút, lúc này mới đi tới trước Nghênh quân đài, lớn tiếng nói:

– Nghênh tiếp bắt đầu!

Nhất thời, dưới Nghênh quân đài có hai đội kỵ binh mặc trang phục màu đỏ bắt đầu thổi Hào Giác, chậm rãi hướng về hai bên tản ra. Mấy xe ngựa có đặt trống trận cũng từ trung gian đẩy ra, hai tên lực sĩ bắp thịt loang lổ đứng trên chiến xa, ra sức đánh đại cổ, thanh uy rung trời!

Đám người Trần Đại Sinh từng cái từng cái cưỡi ở trên chiến mã, sắc mặt cực kỳ nghiêm nghị. Mọi người đã cùng Tần Nguyệt liên hệ tin tức, ngày hôm nay sẽ là một ngày ghi vào lịch sử của Thiên Thủy quốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.