Thần sắc hắn trầm xuống, bốn phía mọi người đột nhiên hiện ra từng mảnh lông vũ, giống như tuyết trắng bay lả tả đến, hóa thành bông liễu đầy trời, theo gió mà lên
Sắc mặt Bạc Vũ Kình băng hàn, trong tay hóa ra một đạo ấn phù, lăng không đánh ra, thở khẽ nói:
– Thiên Vũ Phong Ngâm.
Vô số lông vũ lập tức hóa thành từng lưỡi dao sắc bén, đánh loạn tới bốn phương tám hướng, toàn bộ không gian đáy biển lập tức bị cắt lả tả.
Rất nhiều mảnh vỡ hải thú nổi lên mặt biển, toàn bộ đáy biển tràn ngập huyết sắc màu hồng.
Bạc Vũ Kình sau một chiêu, trong tay loong coong một tiếng, bảo kiếm ngưng ra, trên thân kiếm phá phong, pun ra bảy đạo nhận nha, trên đó hàn mang lóng lánh.
– Bi Minh Kiếm Vũ Phong- Tiết Khúc.
Một đạo kiếm chi hải dương giải khai, tất cả mọi người phảng phất như đặt mình trong kiếm trung thế giới, trong thiên địa duy chỉ có một đạo vòng xoáy kiếm khí, ngoài ra không còn bất luận thứ gì khcá nữa.
Trên mặt Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ tán thưởng, hắn tuy rằng đặt mình ở vị trí kiếm giả mạnh nhất thời đại này, nhưng Bạc Vũ Kình cũng đã là cường giả tuyệt đại nhìn thấy vô thượng kiếm ý rồi.
Sắc mặt Phi Minh lại trắng bệch, vẻ mặt sùng kính, tay phải cầm thật chặt huyền khí Võ Anh, trong cơ thể chiến ý bành trướng.
Chuyến lữ trình nà, khiến hắn thấy được hai vị tuyệt đại kiếm giả, mặc dù sau một khắc lập tức chết đi thì chuyến này cũng đã không tệ rồi!
Kiếm hải chi lực chém giết vô số sinh linh dễ như trở bàn tay, toàn bộ đáy biển hóa thành một mảnh huyết sắc, nơi tầm mắt đạt tới, vậy mà không thấy bất kỳ sinh vật nào cả.
“Ọt ọt”
Mọi ngươi đứng trên thi thể đại ngư đều nuốt nước bọt, vốn cho rằng sẽ là một hồi ác chiến, nhưng không nghĩ tới còn chưa chờ bọn hắn động thủ thì đã xong cả rồi.
– Đã xong sao?
Lý Vân Tiêu ngâm khẽ nói, trong mắt chớp động dễ như trở bàn tay nhìn qua xa xa.
– Quả nhiên rất phiền toái ah, đến cùng có bao nhiêu tạp ngư? Sao chúng lại vây công chúng ta?
Bạc Vũ Kình cũng nhíu mày, sau khi giết đi một đám, xa xa lần nữa hiển hiện rất nhiều bóng đen đang nhanh chóng bơi tới.
– Ta cũng không tin những tạp ngư này giết không hết.
Trong mắt Tân Thần hiện lên một tia lạnh lùng, khẽ nói:
– Cùng lắm thì khiến phiến hải vực này biến thành tử hải thôi.
Trong cơ thể hắn đột nhiên mở ra tứ môn, trên làn da hiện ra từng đạo Kim Luân, cực kỳ chói mắt.
Đang định lao ra thì lại bị Lý Vân Tiêu kéo lại.
Lý Vân Tiêu nói:
– Để ta đánh đi.
Nơi mi tâm hắn bay ra một cái Cổ Chung, chậm rãi bay lên, hiển hiện trên không mọi người, không ngừng biến lớn.
Lý Vân Tiêu phiêu nhiên nhi khởi, cầm Đại Thiết Chùy trong tay gõ mạnh lên Hoàng Triêu Chung.
“Đương”
Một tiếng chuông lan ra, vậy mà ra đi toàn bộ nước biển, hình thành một vùng không gian chân không độc lập.
Càng có lôi điện lóe ra trên búa, hóa thành vô số đạo Lôi Long lan tràn khắp bốn phương tám hướng, những Lôi Long kia phân giải ra trong nước, hóa thành một bầy rắn nhỏ, lại hóa thành con giun cuối cùng nhất hóa thành vô số lôi quang rậm rạp chằng chịt lan khắp đầy trời.
“Ầm ầm”
Xa xa bốn phương tám hướng truyền đến tiếng vang cực lớn, mảng lớn thi thể nổi lên mặt biển.
Còn có một ít cá lọt lưới cường đại bơi tới gần cũng bị người còn lại ra tay chém giết.
Liêu Dương Băng cười nói:
– Chiêu này diệu quá thay, đúng là cách tuyệt cường để đối phó loại công kích diện tích lớn này. Nếu là ngày đó Vân thiếu có mặt ở bờ Đông Hải thì trấn Hải Thiên cũng không thất thủ rồi.
Lý Vân Tiêu lần nữa đánh xuống một búa, sóng âm và lôi đình vô tận tản ra, tiếng nước “Rầm rầm” không ngừng lan tràn.
Hải thú biến dị ở xa xa đều bị chấn đến phấn thân toái cốt, đại lượng mảnh vỡ thi thể không ngừng nổi lên trong nước.
Sau khi đánh hai cái, toàn bộ đáy biển trở nên một mảnh tĩnh mịch, cũng không biết là đã chết sạch hay là không dám đến nữa, đợi một hồi cũng không thấy chút bóng dáng.
Tân Thần nhịn không được cười to nói:
– Ha ha, vẫn là tiểu tử ngươi có tác dụng, những vật kia đều sợ rồi.
Trên mặt Bạc Vũ Kình hiện lên một mảnh lạnh lùng, nói:
– Không phải sợ rồi, mà là thứ càng khó giải quyết hơn đã đến.
Tất cả mọi người đểu chấn động, vội vàng nhìn xuống dưới, chỉ thấy đáy biển một đoàn bóng đen không ngừng bơi tới, còn có bong bóng toát ra, đúng là do nó hô hấp tạo thành.
Chân Thực Chi Nhãn của Thủy Tiên thoáng cái liền thấy rõ vật ấy, cả kinh nói:
– Đại Ô Quy!
Lý Vân Tiêu ngưng âm thanh nói:
– Hơn nữa là Đại Ô Quy cửu giai, xem ra còn không phải là cửu giai bình thường đâu.
Tân Thần khẽ nói:
– Sợ cái gì chỉ cần không phải hải thú cửu giai đỉnh phong, mọi người chúng ta đồng loạt ra tay, một lúc liền có thể miểu sát nó thành bột mịn ngay.
Tất cả mọi người đều gật đầu, dù sao nhị vị đảo chủ của đảo Hãm Không đều là tồn tại bát tinh đỉnh phong, hơn nữa bọn người Lý Vân Tiêu cũng có thực lực cường hoành.
Sắc mặt Thủy Tiên trở nên hơi trắng bệch, sợ hãi nói:
– Loại khí tức này... Cảm giác đã cách đỉnh phong không xa...
Sắc mặt Tân Thần đại biến, nói:
– Không thể nào? Vận khí kém như vậy sao?
Sắc mặt Lý Vân Tiêu cũng thay đổi mấy lần, Nguyệt Đồng chi lực của hắn còn chưa khôi phục, giờ phút này không thấy rõ thực lực chân thật của con rùa biển kia, chỉ có thể nói:
– Ngươi xuống dưới thử xem sẽ biết, nếu thật là cửu giai đỉnh phong, vậy tuyệt đối không thể để nó nổi lên, nếu không mọi người sẽ gặp nguy hiểm.
Uy lực của hải thú cửu giai đỉnh phong trong lòng hắn rất rõ ràng, đầu Táng Vân Thú kai của Diêu Kim Lương chính là tồn tại cửu giai đỉnh phong, thậm chí còn cường đại hơn cả cửu giai đỉnh phong bình thường nữa.
Thủy Tiên ngưng trọng nói:
– Không đến cửu giai đỉnh phong, nhưng cảm giác rất gần.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
– Chân Thực Chi Nhãn của Thủy Tiên chắc có lẽ không nhìn lầm, mọi người cùng nhau ra chiêu đè nó xuống, ngàn vạn đừng cho nó trồi lên.
– Tốt.
Mọi người đều đứng trên thi thể đai ngư, nhao nhao ra tay, trong lúc nhất thời bách hoa tề phóng, các loại chiêu thức nhao nhao được đánh ra.
Nước biển bị chấn ra chấn động cực lớn, trực tiếp bốc hơi hết sạch.
“Ầm ầm”
Rung mạnh truyền đến, Hải Quy kia vốn tốc độ cực chậm, dưới vô số công kích cơ hồ càng như ngừng lại. Nhưng các loại công kích sau khi đánh vào nó lại như đánh vào mai rùa sắt thép vậy, hoàn toàn không thể rung chuyển nửa phần
“Hừ”
Bạc Vũ Kình hừ lạnh một tiếng, kiếm khí trong tay vọt lên mà xuống, kiếm quang hoàn toàn bao phủ lấy đầu Hải Quy kia.
Hải Quy tựa hồ đã nhận ra lợi hại, trong hai mắt bộc phát một hồi lãnh mang, đầu và tứ chi đều rút vào mai rùa, ngay cả cái đuôi cũng cuốn vào trong.
“Rầm rầm rầm phanh”
Vô số kiếm vũ chém lên mai rùa vẫn không thể lay chuyển nó một chút nào cả
Sắc mặt Bạc Vũ Kình biến hóa, buồn rầu nói:
– Đáng tiếc lợi khí Minh Luân của gia sư năm đó đã không biết tung tích, nếu không cắt cái mai rùa này chỉ như cắt đậu hủ thôi