Phá giới chi lực cứng rắn đánh lên kiếm khí bình chướng, kích thích sóng biển vô biên.
Trong mắt Bắc Minh Thiên Lộc hiện lên màu tím yêu dị, thân ảnh lóe lên, liền lập tức biến mất tại chỗ.
Trong nội tâm Lý Vân Tiêu đột nhiên trầm xuống, quát
– Hắn muốn giết Thâm Hải Cự Thú, ngăn hắn lại.
Sáu đầu Thâm Hải Cự Thú kia là chủ lực, nếu tiêu đời thì tất cả bọn hắn liền nguy hiểm rồi.
Tuy rằng từ tính huống Cự Kiểm Thú lúc trước mà xem, những Thâm Hải Cự Thú này cũng không dễ dàng chết, nhưng Bắc Minh Thiên Lộc hiện giờ thực lực nghịch thiên, Bát khổ chi kiếm vừa rồi càng là khí xông trời cao, rung động hoàn vũ, không cẩn thận bị hắn giết chết mấy đầu cũng không có gì lạ cả.
Thủy Tiên kinh hãi, đột nhiên chỉ vào trên trời cao, cả kinh nói:
– Ở đằng kia.
Trước người Đô Đô quả nhiên có một đạo nhân ảnh hiện lên, đồng thời kiếm khí vung lên, vô số Kiếm Chi Quy Tắc rơi xuống.
Đột nhiên một đạo kim quang hiển hiện, hóa thành một vòng vầng sáng, bên trong ầm ầm lao ra một chiếm hạm màu vàng cực lớn
Diệp Phàm giẫm trên chiến hạm, hai tay bấm niệm pháp quyết, khu động lấy chiến hạm khổng lồ đụng tới
– Cái gì?
Bắc Minh Thiên Lộc cả kinh, chiến hạm kia trong mắt hắn thoáng cái đã lấy tốc độ cực nhanh biến lớn lên, che khuất bầu trời áp qua.
– Đáng chết.
Bắc Minh Thiên Lộc chửi bới một tiếng, ma khí bàng bạc trong cơ thể dâng lên, thoáng cái hóa thành cự nhân, giơ kiếm lên chém xuống
“Phanh”
Hắn một kiếm phá núi, xé trời ngàn dặm, chém cả cái Nặc Á chi chu bay ra ngoài
“Ầm ầm”
Nặc Á chi chu xoáy đâm vào trên người Đô Đô, chấn khiến thân thể khổng lồ của nó rơi khỏi bầu trời.
Bắc Minh Thiên Lộc lần nữa tụ tập kiếm ý, thân thể chớp động trên không trung, chém tới một đầu Thâm Hải Cự Thú nhỏ bé ở bên cạnh.
“Lỗ lỗ lỗ lỗ lỗ”
Con Thâm Hải Cự Thú kia không ngừng hô, vừa mở mồm ra đã có một đạo hắc mang ngưng tụ trong miệng hắn, liền thấy kiếm khí kia lăng không rơi xuống
– Nhổ ra đều nuốt về hết cho ta.
Trên mặt Bắc Minh Thiên Lộc hiện lên một tia dữ tợn, Đại Xảo Bất Công Kiếm trực tiếp đâm vào mồm con Thâm Hải Cự Thú kia.
Một đạo bóng kiếm màu vàng cự đại đột nhiên chém ra, Thâm Hải Cự Thú còn chưa kịp chỗ ra hắc mang đã trực tiếp bị một kiếm đánh vào.
“Ầm ầm”
Năng lượng cực lớn nổ bung trong mồm đầu Cự Thú kia, Cự Thú phát ra tiếng kêu thảm thiết bi thống, ngửa mặt lên trời muốn ngã về phía sau.
– Đậu Đậu.
Thủy Tiên bi thương hô to một tiếng, thoáng cái khóc lớn lên.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu ngưng tụ, nhìn lại cách đó không xa, chỉ thấy bóng người lóe lên, thân thể Bạc Vũ Kình lập tức biến mất tại chỗ, còn có quy tắc đầy trời kia cũng không thấy đâu nữa
Sau một khắc, trên không Bắc Minh Thiên Lộc hiện ra vòng xoáy kiếm khí, một đạo bóng kiếm chậm rãi rơi xuống.
– Hừ, đã sớm đề phòng ngươi rồi.
Bắc Minh Thiên Lộc cười lạnh một tiếng, kiếm quang lóe sáng, quát:
– Bát Khổ Kiếm chi Ngũ Thủ Uẩn
Chuôi Tru Ma Kiếm của đối phương khiến lòng hắn cảm thấy cực kỳ không thoải mái, cực kỳ áp lực, sinh ra một loại cảm giác như muốn trực tiếp giết chết Bạc Vũ Kình.
“Ầm ầm”
Bát khổ chi kiếm trực tiếp chém vào vòng xoáy, triệt để đánh tan kiếm khí chi vân kia.
– Ân? Cái gì?
Toàn thân Bắc Minh Thiên Lộc chấn động, đột nhiên cảm thấy không tốt, trong kiếm vân bị đánh ta nkia, không có vật gì cả, cũng chỉ là biểu hiện giả dối thôi
– Một thân Ma nguyên này căn bản không thích hợp ngươi, bởi vì thực lực của bản thân ngươi quá mức cặn bã.
Âm thanh lạnh như băng của Bạc Vũ Kình vang lên, một cổ vòng xoáy kiếm khí đột nhiên hiển hiện, dưới Thiên Tru Đãng Ma Kiếm ngoại trừ từng đạo kim mang ra, còn có một cổ dị lực vô hình vọt lên, trực tiếp trảm phá Ma nguyên
– Cái gì?
Bắc Minh Thiên Lộc hoảng hốt, chỉ cảm thấy Ma Nguyên vô kiên bất tồi, không có gì không thực của mình dưới cổ lực lượng kia lại bị phá hủy dễ như trở bàn tay.
– Ngăn cản.
Hắn giơ kiếm ngăn trở, hai thanh lợi khí chém vào nhau, phát ra ánh sáng chói mắt, thanh âm khí uẩn càng phóng lên trời, đua tiếng lẫn nhau.
– Ngươi, cổ lực lượng này…
Bắc Minh Thiên Lộc hoảng sợ không thôi, một kiếm kia mình lại hoàn toàn bị ngăn chặn, nếu không có bốn kiện chí bảo của Hải Thần thì sợ rằng đã khó mà tiếp được một kiếm kia rồi.
“Ha ha ha”
Bạc Vũ Kình cười to không thôi, nói:
– Quả nhiên là Thiên Tru Đãng Ma Kiếm, kiếm này vốn chính là vì Tru Ma mà tồn tại a.
Gương mặt hắn thoáng cái trở nên dữ tợn, lạnh giọng nói:
– Đi chết đi, Bi Minh Kiếm Vũ Phong — Ảnh Giới
“Rống”
Thân thể Bạc Vũ Kình đột nhiên trở nên cực độ âm hàn, đằng trước Thiên Tru Đãng Ma Kiếm bắn lên một ký hiệu cổ quái, không ngừng minh thanh.
Một tiếng rống to trùng thiên từ trời cao truyền đến, trên Thiên Tru Đãng Ma Kiếm hiện ra một đầu thú ảnh, diện mục dữ tợn đáng sợ, mở ra miệng rộng táp tới phía trước, muốn thôn phệ Thiên Địa
– Đây là cái gì?
Bắc Minh Thiên Lộc lại càng hoảng sợ, bốn kiện huyền khí trên người bắt đầu cộng minh, Kiếm Chi Quy Tắc vô biên tứ tán, ngưng tụ thành một đạo kiếm khí bình chướng
“Ầm ầm”
Thân ảnh Cự Thú kia hiện ra, há miệng cắn xuống dưới, trực tiếp táp lên phòng ngự kết giới kia, không ngừng gào rú.
Sắc mặt Bắc Minh Thiên Lộc thoáng cái phát xanh, lực lượng không ngừng tuôn ra trên Thiên Tru Đãng Ma Kiếm khiến thú ảnh kia càng ngày càng mạnh, áp khiến kiếm khí kết giới của hắn cũng bắt đầu vặn vẹo.
Lý Vân Tiêu cũng cảm thấy một hồi hoảng sợ, trên chuôi kiếm này có quái dị hắn đã sớm biết rõ, nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới nó lại mạnh như thế.
Hơn nữa trạng thái của Bạc Vũ Kình giờ phút này tựa hồ cũng có chút không đúng, toàn thân lộ ra một cổ âm hàn chi khí cực độ, loại khí tức này hắn cũng không xa lạ gì, đúng là Nghê Thạch.
Vì thúc dục Thiên Tru Đãng Ma Kiếm, Bạc Vũ Kình không tiếc bị cắn trả mượn Nghê Thạch chi lực.
– Ha ha ha phân thân Ma Chủ, chí bảo Hải Thần, cũng không gì hơn cái này ah!
Tâm tính Bạc Vũ Kình thoáng cái trở nên âm lãnh, lớn tiếng cuồng tiếu nói:
– Đi chết đi, Bi Minh Kiếm Vũ Phong — Ngự Long.
“Rống”
Phía sau hắn hiện ra một đạo Long Ảnh, rất khác với Thanh Long lúc trước, nó lộ ra màu đen tối, lộ ra Nghê Thạch chi lực rất mạnh.
Sắc mặt Bắc Minh Thiên Lộc trắng bệch, cắn răng quát ầm lên:
– Bát Khổ Kiếm Thức chi Oán Tăng Hội
Một đạo kim mang bắn ra mà lên, lăng không ngăn cản lấy
“Ầm ầm”
Hai cổ kiếm ý điên cuồng tuôn ra cùng một chỗ, bầu trời vỡ ra, hoàn vũ nứt vỡ
Thân ảnh hai người cũng bị cuốn vào, phong bạo phá hư cuốn khắp trời cao biển cả
– Sao lại mạnh như vậy chứ?
Ở xa xa, trên mặt Tân Thần chảy xuống mồ hôi lạnh, Bắc Minh Thiên Lộc mạnh bao nhiêu hắn rất rõ ràng, vừa rồi trong mọi người vây công cũng chỉ có hắn là khó khăn lắm chèo chống được mấy chiêu.
Nhân vật như thế lại bị Bạc Vũ Kình đánh cho không có sức hoàn thủ?