Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1840: Lục tộc vương giả (1)



Theo đám ám dạ xoa này thi triển bí thuật, tất cả mọi người đều hơi biến sắc mặt, chỉ cảm thấy không gian bị tầng tầng phong tỏa, thoáng cái thần thức của mọi người bị đoạn, vô pháp cảm giác được bên ngoài.

Đế Dạ cũng là sắc mặt đại biến, trong tròng mắt hàn quang lóe lên.

Trác Thanh Phàm kinh ngạc nói:

– Đây là thiên la địa võng?

Lý Vân Tiêu gật đầu nói:

– Chính là thiên la địa võng, nếu là trong thiên địa có vật gì có thể chế trụ đại hư không thuật của ngươi, sợ rằng thiên la địa võng chính là thứ nhất rồi.

Trác Thanh Phàm khá có thâm ý nhìn Lý Vân Tiêu một cái, nhưng thấy trong con ngươi của đối phương một mảnh thanh minh, lại nhìn không ra bất kỳ tâm tình gì ba động, không khỏi có chút kinh ngạc đứng lên, hỏi nói:

– Ngươi là người phương nào?

Nghiễm Hiền cũng là thần quang khẽ động, vểnh tai nghe, hắn đối với thân phận của Lý Vân Tiêu cũng hết sức tò mò.

Ám dạ xoa vẫn đuổi theo bóng dáng của hắn, nếu không phải người cực kỳ thân mật, căn bản không biết chuyện này.

Lý Vân Tiêu cười, nói:

– Ta là người phương nào liên quan gì tới ngươi?

Trác Thanh Phàm cười khổ một tiếng, hai tay ôm ở trước ngực, nói:

– Thế giới này chú ý người mạnh là vua, ta hỏi ngươi nói, ngươi nếu không phải đáp, có lẽ trả lời ta không hài lòng, ta sẽ đánh ngươi.

Lý Vân Tiêu hừ lạnh nói:

– Thiên la địa võng hạ, ngươi đều tự thân khó bảo toàn, còn đòi đánh ta? Chờ chịu đòn đi.

Nghiễm Hiền ở trời cao truyền đến hừ lạnh, châm chọc nói:

– Hừm, gặp các ngươi trò chuyện với nhau thật vui, đợi lát nữa cùng đi lên hoàng tuyền lại nói đi.

Hắn sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngưng mắt nhìn trong hư không, khóe miệng hơi nhếch lên cười nhạt, chậm rãi nói rằng:

– Hẳn là tới rồi đi.

Trên bầu trời từng đạo cửu thải võng cách tuyến không ngừng từ trên người ám dạ xoa ngưng ra, ẩn vào hư không, biến mất.

Nhưng tất cả mọi người cảm thụ được một thiên địa gông cùm xiềng xiếc, cái loại quy tắc lực này càng ngày càng mạnh, đưa bọn họ và thế giới bên ngoài triệt để cách ly.

Theo thanh âm của Nghiễm Hiền hạ xuống, bầu trời đầu cùng, ánh mắt của bọn họ có thể nhìn tới được, từng đạo quang mang chạy như bay tới.

Hắc áp áp khí thế, phảng phất như thiên quân vạn mã, gió nổi mây phun.

Không chỉ có như vậy, sau lưng Nghiễm Hiền màn trời hạ xuống, không gian bắt đầu không ngừng chấn động, dường như vằn nước từng vòng tản ra, như là mưa xuân nhăn nước ao, từng giọt chảy xuống.

Các loại khí tức cường đại nối liền không dứt xuất hiện, còn có chiến xa hình thức cổ quái, ùng ùng lái qua trời cao, từ xa đến gần.

Trên bầu trời một chiếc vương tọa chậm rãi đánh xuống, quang mang từ bốn phương tám hướng tụ đến, ở trên vương tọa ngưng tụ ra một đạo thân ảnh khí phách, dần dần triển lộ hình dáng, đứng ở bên cạnh của Nghiễm Hiền.

Trên thân người này khí tức mạnh mẽ lại cũng không ở dưới Nghiễm Hiền, hơn nữa từ đầu tới cuối cũng không từng nhìn Nghiễm Hiền một cái, không sợ hãi vị Đông Hải chi vương này.

Sau đó, xa xa đột nhiên vang lên tiếng tiêu tiếng địch, luống cuống bầu trời và biển rộng ở dưới thanh âm này, trở nên an tường lại, dần dần gió yên sóng nổi, hình như muốn ngủ say vậy.

Trong tiếng hải nhạc, chậm rãi đi ra tám đạo thân thể khôi ngô, lướt sóng mà đến.

Mỗi một bước vượt qua, đều giống như gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, càng kinh hãi là tám người này khuôn mặt dĩ nhiên độc nhất vô nhị.

Tám người mang đỉnh đầu kiệu sàng, mặt trên một gã nam tử kim sắc ngân giác đang lười biếng nằm, đang chơi đùa sáo ngọc, du du dương dương tự đắc thổi lên, tình cách trước mắt làm như không thấy.

– Ùng ùng

Trên bầu trời đột nhiên một tiếng vang dội, hình như sấm chớp rền vang, một đạo lôi hỏa tựa như vẫn thạch rơi xuống biển rộng, đem không gian thiên hải dần dần bình tĩnh trở lại lần thứ hai oanh mất trật tự.

Lôi hỏa chi cầu rơi ở trên mặt biển, theo gió vượt sóng mà đến, bên trong cầu truyền đến tiếng cười lanh lảnh, lực lượng cường đại như biển rộng vô biên vô hạn, nhấc lên kinh đào hãi lãng.

Trong lôi hỏa chi cầu tử quang lóe ra, phi tới bên cạnh Nghiễm Hiền, cũng huyễn hóa ra một đạo thân ảnh, trên mặt tràn đầy dáng tươi cười băng lãnh.

Trong một con mắt của hắn sấm chớp rền vang, trong một con mắt khác còn lại là sí diễm nhảy lên, yêu dị phi thường.

Hơn thế đồng thời, xa vời cấp tốc bay tới một đạo đám mây, ở trước mặt mọi người thay đổi liên tục, ai cũng vô pháp nhìn trộm cảnh tượng bên trong, nhưng có khí tức cường đại truyền ra, như ẩn như hiện.

Nhân loại một đám võ giả sắc mặt trong nháy mắt trở nên khó coi, khí tức cường đại này tùy tiện một đạo đã để trong lòng bọn họ khó chịu, đều là tuyệt đại cường giả a

Lý Vân Tiêu cũng là đầu óc choáng váng, toàn bộ Đông Hải vương cung dốc toàn bộ lực lượng rồi.

Các đạo nhân mã tới đông đủ, khắp bầu trời mấy trăm khí tức cường đại, các loại chiến xa chiến hạm ngũ thải tân phân, đều hướng phía Nghiễm Hiền hành lễ.

Mỗi người đều là lộ vẻ băng lãnh, đưa mắt nhìn xuống phía dưới, trên mặt hiện ra hết sức trào phúng và sát khí.

Trong đó một chiếc Tử Ngọc Điêu Xa, truyền đến giọng nữ đoan trang, nói:

– Nghiễm Hiền đại nhân, bất quá chính là vài tên nhân tộc mà thôi, đâu cần đại động can qua như vậy?

Nghiễm Hiền thần thái nho nhã, hai tay chắp sau lưng, khẽ cười nói:

– Chính là vài tên nhân tộc? Dám lâu la cặn bã đó thì cũng thôi đi, nhưng ở đây một người là phong hào Vũ Đế, một người là ma chủ đế phân thân, một người là nghê hồng song thạch hóa linh, ba người này nếu đã đến Đông Hải, ta há có thể không tận tình địa chủ?

Các lộ cường giả đều sắc mặt đại biến, hoảng sợ hướng phía dưới nhìn lại, đều là trong mắt lộ ra hung quang, lóe lên bất định.

– Nga? Lại có phong hào Vũ Đế và ma đế tàn khu, khó trách.

Thanh âm bên trong Tử Ngọc Điêu Xa sau khi giật mình, lo lắng nói rằng:

– Bất quá nếu đã bày thiên la địa võng, còn có lục tộc đứng đầu đều đến, chắc là bắt vào tay.

Thủy Tiên trong lòng đại chấn, lăng không từng cái nhìn lại, nếu nói lục tộc đứng đầu, đó là lục đại B cấp hải tộc quy thuận Đông Hải vương cung, thực lực kinh thiên

Nàng vội vàng kêu lên:

– Đám nhân loại đó là bằng hữu của ta, các ngươi không thể thương tổn bọn họ.

– Di, đây không phải là Thủy Tiên công chúa sao? Lúc nào cùng với nhân loại kết giao bằng hữu?

Nằm ở trên giường kiệu thân ảnh kia thoáng cái đã tinh thần tỉnh táo, trực tiếp ngồi dậy, gương mặt cười hiện lên một tia tà khí, nhìn chằm chằm Thủy Tiên, khóe miệng nhếch lên một tia cười quái dị không hiểu.

Thủy Tiên bị hắn nhìn chằm chằm đến cả người khó chịu, lạnh lùng nói:

– Ta cùng với ai kết giao bằng hữu các ngươi dám quản sao? Các ngươi ai dám đả thương bọn họ, tự gánh lấy hậu quả.

Thanh âm bên trong Tử Ngọc Điêu Xa ưu nhã nói:

– Thủy Tiên công chúa tuổi nhỏ thiện tâm, chắc là bị đám nhân loại này lừa gạt. Trong những người này có phong hào Vũ Đế, có ma chủ tàn khu, mặc dù là Hải Hoàng đại nhân đích thân tới, cũng phải cần bắt bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.