Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1855: Lưỡng nghi vi trần trận (1)



Nghiễm Thuận lộ ra dáng tươi cười như ánh dương quang vậy, hòa ái dễ gần hỏi nói:

-Công chúa điện hạ, không biết đã có sắp xếp hay chưa? Nếu là không có, cứ việc giao cho ta, tất nhiên để Thủy Tiên công chúa thoả thích tận hứng.

Thủy Tiên nói: ”

– Ta không có gì an bài, ta đến Đông Hải cũng chỉ là sợ Nghiễm Hiền đại nhân thương tổn Lý Vân Tiêu, chỉ cần Lý Vân Tiêu không có việc gì là tốt rồi.

Nghiễm Thuận nhướng mày, nói:

– Lý Vân Tiêu?

Vài tên vương tử đều là vẻ mặt mờ mịt, hướng phía Nghiễm Hiền nhìn lại.

Sắc mặt của Nghiễm Hiền trầm xuống, hừ nói:

– Nghiễm Thuận, ngươi đem hai gã nhân tộc này giải vào vực sâu địa lao.

Lý Vân Tiêu và Bạc Vũ Kình nhất thời bị hai gã hải tộc cường giả đẩy bắt đầu.

– Cái gì? Vực sâu địa lao?

Thủy Tiên cả giận nói:

– Nghiễm Hiền, trong vực sâu cực độ nguy hiểm, như ngươi vậy sẽ hại chết Lý Vân Tiêu!

Nghiễm Hiền nhàn nhạt nói rằng:

– Công chúa điện hạ yên tâm, Lý Vân Tiêu này thực lực không tầm thường, nào có dễ dàng chết như vậy. Trước hết để cho hắn ở bên trong ở một lát, đợi ta ngẫm lại nên xử trí hắn như thế nào.

Thủy Tiên cả giận nói:

– Xử trí? Còn không phải thả ra sao? Ngươi dám cãi lại pháp chỉ của phụ hoàng ta!

– Nga nga, đúng đúng, là thả ra, nhất thời nói lỡ lời.

Nghiễm Hiền mang sửa lời nói:

– Đợi ta nghĩ xem nên làm sao thả hắn ra.

Nghiễm Thuận tựa hồ đã nhận ra cái gì, trong mắt hơi toát ra hàn mang, ở trên người Lý Vân Tiêu và Bạc Vũ Kình quan sát một phen, nói:

– Hai vị bằng hữu này, không biết vị nào là Lý Vân Tiêu đây?

Còn lại bốn gã vương tử cũng là sắc mặt khó coi, mắt lạnh nhìn chằm chằm hai gã nhân loại “Ti tiện” này.

Lý Vân Tiêu âm thầm buồn khổ không ngớt, thầm nghĩ cô gái nhỏ này quả nhiên là hồng nhan họa thủy, bản thân là nằm cũng trúng đạn a

Bạc Vũ Kình bị nghê thạch phản phệ, tuy rằng đã khống chế không ít, nhưng lúc này vẫn như cũ cực kỳ suy yếu.

Lý Vân Tiêu đồng dạng là nguyên lực khôi phục có hạn, hơn nữa vừa bị bắt, hai người liếc nhìn lại đã có vẻ cực kỳ chật vật.

Trong mắt năm tên vương tử đều lộ ra vẻ chán ghét.

Nghiễm An cười quái dị châm chọc đứng lên, nói:

– Tam ca, nhân loại ti tiện như vậy, lẽ nào ngươi còn muốn nhận thức phải không?

Nghiễm Thuận không đáp, Thủy Tiên liền giận tím mặt nói:

– Ngươi ở đây âm dương quái khí nói cái gì? Ai ti tiện chứ? Ngươi mới ti tiện, các ngươi một nhà đều ti tiện.

Toàn bộ vương cung ngoại hoàn toàn yên tĩnh, tĩnh đến chỉ có một chút thanh âm “ừng tực” toát ra.

Thủy Tiên mắng chửi một câu này, hoàn toàn đem toàn bộ Đông Hải vương cung mắng đi vào a

Tất cả mọi người cả người toát mồ hôi lạnh, nín thở tới mức không dám cả tiếng hô hấp, chuyện như vậy đó là chưa từng có qua.

Nếu đối phương không có thân phận còn dễ làm, trực tiếp phân thây là được, nhưng thân phận của đối phương...

Trải qua trong khoảng thời gian này tiếp xúc, hơn nữa dĩ vãng nghe đồn, Nghiễm Hiền coi như là đối với vị công chúa này rõ như lòng bàn tay, biết nàng là loại tính tình ngây thơ ngốc nghếch, nói chuyện thẳng hắn, cũng lười truy cứu, hơn nữa thân phận của đối phương căn bản là không có cách nào truy cứu, chỉ có thể làm như không có nghe được.

Hắn chỉ có thể giận dữ mắng Nghiễm An nói:

– Không được vô lễ hai vị này một vị là bằng hữu của công chúa điện hạ, một vị là bằng hữu của ta. Nghiễm Thuận, đưa bọn họ giải vào vực sâu địa lao, dùng Lưỡng Nghi Vi Trần Trận khóa lại.

Nghiễm Thuận lấy làm kinh hãi, sợ hãi nói:

– Phụ vương nói đó là Lưỡng Nghi Vi Trần Trận?

Trong mắt hắn lộ ra vẻ khiếp sợ, hoàn toàn cho rằng mình đã nghe lầm.

Nghiễm Hiền nói:

– Đúng thế!

Hắn cũng không làm tiếp giải thích, mà là hướng tới bốn người khác nói:

– Bốn người các ngươi người, trước tiên hảo hảo bắt chuyện công chúa, nếu là công chúa có một chút xíu không hài lòng, ta sẽ lột da từng tên các ngươi.

– Dạ thưa phụ vương!

Bốn người cũng là đại hỉ, vội vàng đáp.

Nghiễm Nhạc cũng là híp mắt cười nói:

– Nhất định để công chúa điện hạ thoả thích tận hứng, coi như công chúa điện hạ muốn trăng trên bầu trời, Nghiễm Nhạc ta cũng đi hái xuống.

Thủy Tiên nhìn Lý Vân Tiêu một cái, nói:

– Ngươi trước theo bọn hắn đến địa lao đi, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu ngươi. Phụ hoàng hạ pháp chỉ để Nghiễm Hiền thả người, hắn nhất định không dám đối với ngươi làm sao.

Thủy Tiên lạnh lùng trừng mắt nhìn Nghiễm Hiền một cái, nặng nề hừ một tiếng, đã hướng bên trong triêu vương cung đi đến.

Bốn gã vương tử vội vàng ở phía trước dẫn đường.

Thủy Tiên thân thể dừng lại, chỉ vào Nghiễm An nói:

– Ngươi vừa rồi mắng bằng hữu của ta, ta không cần ngươi tiếp khách, ngươi cút ngay cho ta!

Khuôn mặt Nghiễm An thoáng cái trở nên trắng bệch, kinh ngạc đứng ở đó.

– Ha ha, chính là tiểu tử này ngay cả bằng hữu của công chúa cũng dám mắng chửi, trong mắt hắn còn có công chúa sao?

Nghiễm Nhạc cười cười toe tóe, hét lớn một tiếng nói:

– Cút ngay!

Hắn thuận lợi đẩy, một cổ vô hình kình khí từ lòng bàn tay đánh ra, trực tiếp đem Nghiễm An đánh văng ra mấy chục thước, sau đó rong chơi cười to dẫn Thủy Tiên tiến nhập vương cung.

– Nghiễm Nhạc ngươi không chết tử tế được!

Nghiễm An sắc mặt một mảnh âm trầm đáng sợ, cực giận gào thét.

Thanh âm lạnh nhạt của Nghiễm Hiền từ phía sau truyền đến, nói:

– Không có thực lực, thủy chung chính là phế vật. Mặc dù ngươi thân là vương tử, vật yêu thích cũng phải cần tự mình đi qua lực lượng đến tranh lấy.

– Phụ vương, ta...

Nghiễm An tức giận rống, lại bị Nghiễm Hiền phất tay cắt đứt, nói:

– Ta có mười bảy đứa con, mỗi lần khi triệu tập các ngươi, đều có hơn mười người đang bế quan. Mà ngươi mỗi lần đều ở đây, Thủy Tiên công chúa chính là vạn kim chi khu, ngươi cảm thấy ngươi xứng sao?

Nghiễm Hiền không lưu tình chút nào lạnh lùng nói:

– Ta còn có việc, không có thời gian cùng với phế vật nói nhiều.

Hắn trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi, còn lại mọi người đang tại chỗ, cũng không dám nói.

Nghiễm Thuận mỉm cười, nói:

– Thập đệ, ngươi vẫn là nhanh lên bế quan đi thôi.

Gương mặt của Nghiễm An tức giận hầu như biến hình đứng lên, chỉ vào Lý Vân Tiêu và Bạc Vũ Kình nói:

– Hai người các ngươi nhân loại ti tiện, dám làm hại ta bị phụ vương giáo huấn ta giết các ngươi!

Hắn ngũ chỉ hé ra, hóa ra long trảo xanh đen, gào thét lớn hướng tới hai người bắt xuống tới.

Lý Vân Tiêu một trận không nói gì, đang nằm thật tốt, lại trúng một thương.

Bạc Vũ Kình nhàn nhạt nói rằng:

– Ngươi tới đi, ta toàn bộ lực lượng đều ở đây trấn áp nghê thạch phản phệ.

Lý Vân Tiêu gật đầu, giơ ngón tay lên, một đạo lôi quang ở đầu ngón tay hội tụ thành cầu, không ngừng mà “Đùng đùng” lóe ra, trở nên rất mạnh.

Con ngươi của Nghiễm Thuận đột nhiên co rút lại, lộ ra một tia kinh hãi.

– Phanh!

Một đạo lôi điện từ trong đầu ngón tay của Lý Vân Tiêu phụt ra ra, ầm ầm một tiếng trực tiếp đem long trảo lăng không hạ xuống đục lỗ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.