Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1859: Phong ấn



Lý Vân Tiêu nói:

– Nói như vậy, ta lại thêm một đạo phong ấn.

Trong mắt hắn chợt lóe sáng, một đạo bạch quang ở trong tay dần dần nổi lên, hiện ra một mảnh sinh cơ dạt dào.

Bạc Vũ Kình cả kinh nói:

– Sơn Hà Đỉnh

Ánh mắt của hắn lộ ra vẻ cuồng nhiệt.

Lý Vân Tiêu tay trái bấm tay niệm thần chú, nhẹ nhàng một ấn đánh ra.

Một đạo ấn pháp cổ quái nổi lên, đúng là hắn học được duy nhất một thức Minh Vương Ấn, trên thân đỉnh phát sinh một tiếng ầm ầm động tĩnh, liền một đạo bạch quang chiếu hình xuống, trực tiếp chiếu vào trước ngực Bạc Vũ Kình.

– Phốc

Bạc Vũ Kình lần thứ hai phun ra một búng máu, cả người hầu như trở nên trong suốt đứng lên, hắn giùng giằng rống thấp, nói:

– Lại hành hạ như thế một chút ta hẳn phải chết.

Lý Vân Tiêu thu hồi Sơn Hà Đỉnh, lau lau một chút đầy đầu mồ hôi, đạm nhiên cười nói:

– Chớ được tiện nghi vẫn còn khoe mã, nghê thạch chi hoạn dù chưa có thể giải trừ cho ngươi, nhưng chỉ cần ngươi không dùng tới tâm luân chi lực, trấn áp mười năm tám năm là không thành vấn đề. Đợi thực lực của ta tiến thêm một bước, lại nghĩ biện pháp giúp ngươi.

Bạc Vũ Kình thoáng cảm thụ một chút tâm luân chi lực, quả nhiên hoàn toàn không cách nào phát hiện, nếu là như vậy nói, hắn tối đa cũng chỉ có thể phát huy ra thực lực bát tinh đỉnh phong Vũ Đế.

Nhưng đây đã là kết quả tốt nhất rồi, lúc trước vận dụng nghê thạch, hoàn toàn là đánh cuộc một lần tâm thái, đổ thua không chết cũng phải phế, hiện tại cũng xem như kết quả tốt nhất.

Hai người ở sau đó bắt đầu điều tức khôi phục, Bạc Vũ Kình cũng rất hào phóng lấy ra đại lượng thiên tài địa bảo chia xẻ.

Hắn ở Hãm Không Đảo đợi vài thập niên, vật cất giấu phong phú để Lý Vân Tiêu theo không kịp.

Hai người cứ như vậy lẳng lặng tu luyện mấy ngày, ngoại giới cũng không có động tĩnh chút nào, tựa hồ đem hai người bọn họ quên đi.

Ngày này, ngoại giới đột nhiên truyền đến thanh âm.

Dần dần một đạo chùm tia sáng xuất hiện ở bên trong vô tận hắc ám, chùm tia sáng chậm rãi mở ra, mấy đạo nhân ảnh nổi lên.

Một người trong đó chính là Nghiễm An, trong mắt lóe lên hàn mang, sắc mặt dữ tợn nói:

– Hai tên nhân tộc ti tiện, bản vương tới thăm các ngươi đây.

Lý Vân Tiêu và Bạc Vũ Kình không hề động đậy, vẫn là nhắm mắt tĩnh tu.

Nghiễm An giận tím mặt, một loại cảm giác xấu hổ và giận dữ bị không để ý tới và khinh miệt xông lên đầu, toàn bộ đầu đều tức giận bốc lên khói xanh.

Hắn cắn hàm răng run rẩy, gầm nhẹ nói:

– Đem trận pháp mở ra, ta muốn tự tay đưa bọn họ lột da rút gân!

Phía sau một gã thống lĩnh cau mày nói:

– Nghiễm An điện hạ, việc Nghiễm Hiền đại nhân phân phó chậm trễ không được.

Nghiễm An bỗng nhiên xoay người, lộ ra ánh mắt giết người nhìn chằm chằm người nọ, lạnh giọng nói:

– Nơi này là ngươi làm chủ hay ta làm chủ?

Trong mắt thống lĩnh lam mang nhàn nhạt chớp động, bình tĩnh nói rằng:

– Nghiễm Hiền đại nhân pháp chỉ lớn nhất.

– Ngươi tốt nhất, cẩu nô tài, đem pháp chỉ của phụ vương ta đến áp ta!

Nghiễm An gương mặt dữ tợn, sau đó trở nên âm trầm, nói:

– Vậy thì mời nói người đi.

Thống lĩnh thần sắc khẽ động, nói:

– Hi vọng Nghiễm An điện hạ lượng giải.

Thống lĩnh vung tay lên, bốn người sau lưng liền đi lên trước, bắt đầu đánh ra các loại pháp quyết, mở ra Lưỡng Nghi Vi Trần Trận.

Nghiễm An cười lạnh nói:

– Lượng giải, bản vương độ lượng như biển sâu, há là ngươi có thể phỏng đoán. Quỷ linh, nhìn cho thật kỹ mấy vị đại nhân làm việc ra sao.

Một gã nam tử vóc người nhỏ bé và yếu ớt phát sinh thanh âm như của quỷ mị, trầm giọng nói:

– Dạ.

Trong mắt hắn phóng xuất ánh sáng nhạt, ngưng mắt nhìn bốn người kia mở ra trận pháp.

Thống lĩnh nhìn chằm chằm quỷ linh nhìn ra ngoài một hồi, lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng cũng không có phát hiện dị dạng gì, cũng liền không để ý tới nữa.

Dù sao Nghiễm An cả ngày cùng với một ít hạng người gà gáy cẩu đạo cùng một chỗ, cũng là việc công khai.

Lúc này Lý Vân Tiêu và Bạc Vũ Kình cũng là trong lòng khẽ nhúc nhích, hai người đồng thời mở mắt ra, ngưng mắt nhìn bốn người kia thi triển pháp quyết.

Toàn bộ không gian một mảnh yên tĩnh, chỉ có các loại quang mang, trăm nghìn loại ký hiệu trên không trung không ngừng thay thế lóng lánh.

Ngàn vạn các loại biến hóa đồng thời bày ra, để tất cả mọi người đều con mắt nhận không rảnh, trong đầu bay nhanh trí nhớ.

Thời gian uống cạn chén trà, toàn bộ quang mang tan hết, một đạo chùm tia sáng nối thẳng mà đến, chiếu tới Bạc Vũ Kình.

Thống lĩnh lạnh nhạt nói:

– Bạc Vũ Kình, Nghiễm Hiền đại nhân pháp chỉ truyền cho ngươi, đến đây đi.

Sắc mặt Bạc Vũ Kình trầm xuống, biết rốt cục sẽ đối với Nghiễm Nguyên xuất thủ.

Hắn liếc mắt nhìn Lý Vân Tiêu, hai người trao đổi một cái ánh mắt, liền đứng dậy, đạp đạo chùm tia sáng kia đi.

Thống lĩnh lạnh lùng nói:

– Hi vọng ngươi nên thông minh một chút, không cần có cử động bất thường gì, bằng không ai cũng không thể nào cứu được ngươi.

Nghiễm An kỳ quái nói:

– Đi thôi, đã nói ra người, cút nhanh lên đến phụ vương ta điêu đầu khớp xương đi.

Trên mặt thống lĩnh bao phủ sương lạnh trầm xuống, nổ bắn ra lệ mang đến, lạnh lùng đe dọa nhìn Nghiễm An.

Nghiễm An cả người run lên, bị ánh mắt của hắn sợ đến liên tiếp lui về phía sau, cả kinh nói:

– Ngươi muốn làm gì?

Tên nam tử gọi là quỷ linh kia giống như quỷ mỵ, thân ảnh chớp động một cái đã rơi vào trước người Nghiễm An, đem Nghiễm An hộ ở sau người.

Thống lĩnh lạnh lùng nhìn quỷ linh một cái, thu hồi toàn thân hàn ý, không rên một tiếng đã đánh ra mấy đạo pháp quyết.

Toàn bộ chùm tia sáng trong nháy mắt thu nạp đứng lên, dường như khói lửa vậy bắn hướng thiên không, sau đó tiêu tán không thấy đâu.

Trong bóng tối, chỉ còn lại có Lý Vân Tiêu hai tròng mắt tản mát ra huyết sắc yêu dị, đang không ngừng chớp động.

Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, lộ ra một tia mỉm cười hội ý.

Vừa rồi ngàn vạn quyết ấn biến hóa, hắn dù chưa chưa thể hoàn toàn ghi tạc trong óc, lại đều ghi tạc trong Nguyệt Đồng, chỉ cần mình tinh tế tham tường, phá giải chỉ là vấn đề thời gian.

Hắn tốc độ khôi phục xa ở trên Bạc Vũ Kình, lúc này đã không sai biệt lắm đều phục hồi như cũ, hơn nữa thực lực mơ hồ đã vọt tới tứ tinh trạm kiểm soát.

Lý Vân Tiêu tĩnh hạ tâm thần, tạm thời đem toàn bộ chuyện dứt bỏ, hoàn toàn mới trùng cấp đứng lên.

Tam tinh đến tứ tinh trong lúc đó, cũng không phải là chỉ là đơn giản cự ly một tinh, từ sơ cấp Vũ Đế vượt qua đáo trung giai Vũ Đế, đối với thiên địa quy tắc lĩnh ngộ là một biến hóa về chất.

Không biết qua bao lâu, từng đạo quy tắc từ bốn phương tám hướng tụ đến, cấu thành đám tất cả lớn nhỏ ký hiệu, đều hối nhập trong cơ thể hắn.

Cả người một mảnh kim quang lóe ra, lúc này phảng phất như thiên đạo phủ xuống, Lý Vân Tiêu yên lặng ở trong vô tận quy tắc cảm ngộ.

Bất luận một gã võ giả nào đều chỉ có một lần cơ hội thăng cấp, mà hắn cũng lần thứ hai bước vào trong cùng một con sông, ở hiểu được nếu so với những người khác tới mãnh liệt hơn nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.