Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1861: Từ bi tâm tràng (2)



Ánh mắt trực tiếp xuyên thấu thân thể của quỷ linh, nhìn thấy kinh mạch xương cốt của hắn, chỉ thấy toàn bộ khối xương đúng là một mảnh ngân sắc, đồng thời tản mát ra ngân quang, tựa hồ có thể đem thân thể vô hạn hư hóa đứng lên.

Quỷ linh đi mấy bước, tựa hồ đã bị trở ngại cực lớn.

Trên Lưỡng Nghi Vi Trần Trận vô số ký hiệu vọt lên, ở bay múa đầy trời, đem bước tiến của hắn ngăn trở.

Lúc này hắn hơi khom xuống thân thể, quyển khúc đứng lên.

Sau đó Lý Vân Tiêu liền thấy trong cơ thể hắn trên xương cốt ngân mang đang không ngừng tụ tập, đồng thời trong cơ thể hiện ra trận phù, từng vòng hàm nhận.

– Uống

Quỷ linh bỗng nhiên hét lớn một tiếng, thân thể đang khom đột nhiên banh thẳng lên, trực tiếp đạn bắn ra.

– Ùng ùng

Lưỡng Nghi Vi Trần Trận trận phù bị đánh bay không ít, càng có vô số ký hiệu trực tiếp đánh vào trong cơ thể hắn, cũng nhập vào cơ thể ra.

Quỷ linh ở dưới trùng kích to lớn thuận lợi xuyên thấu trận thế, trực tiếp xuất hiện ở bên trong trận pháp.

– Hay!

Nghiễm An kêu to lên, hưng phấn nói:

– Giết hắn, mau giết hắn cho ta!

– Phốc

Quỷ linh trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên là bị nội thương.

Hắn chùi đi tiên huyết bên miệng, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu, trầm giọng nói:

– Xin lỗi, tánh mạng của ngươi đã đi tới cuối cùng.

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Ngươi lúc này bị thương, vẫn là trước tiên dưỡng thương đi đã lại giết ta.

Quỷ linh nói:

– Không cần, một gã tứ tinh Vũ Đế cặn bã mà thôi.

Cả người hắn ảnh lóe lên, một đạo ngân mang chớp động, trực tiếp cắt vỡ yết hầu Lý Vân Tiêu, tiên huyết phun ra, trực tiếp bắn lên mặt hắn.

Quỷ linh cảm thụ được tiên huyết nóng ấm, thu hồi đao đến liếm một cái đao phong, nhìn Lý Vân Tiêu ở trong tuyệt vọng ngã xuống, trên mặt một có bất kỳ biểu lộ gì.

Phảng phất đây chỉ là một chuyện quen thuộc hắn đã làm vô số lần.

– A? Sẽ giết?

Nghiễm An kinh hô một chút, tựa hồ cực kỳ không đã nghiền, cả giận nói:

– Ngươi tên heo ngu ngốc này, thế nào một đao đã đem hắn giết chết? Ta muốn la fchậm rãi đem hắn lột da rút gân!

Quỷ linh nói:

– Xin lỗi điện hạ, người đã chết.

Tay phải hắn lóe lên, đao phong tiêu thất ở trong tay, hít một hơi liền chuẩn bị lần thứ hai đi qua trận pháp rời khỏi.

Đột nhiên thân thể của hắn bỗng nhiên chấn động, kinh hãi quay đầu lại, chỉ thấy Lý Vân Tiêu vẫn còn thật tốt ngồi xếp bằng ở tại chỗ, mà tiên huyết trên mặt mình cũng hoàn toàn không thấy.

– Huyễn thuật?

Quỷ linh cả kinh nói.

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Nói ngươi vẫn là dưỡng thương cho tốt lại tới giết ta đi!

Trong mắt hắn lãnh mang lóe lên, lạnh giọng nói:

– Ngươi vừa rồi một đao giết ta, đãt đứt mình sinh lộ. Nhưng ta có thể cho ngươi một công bình cơ hội.”

Qrong lòng quỷ linh không khỏi run lên, từ trong tròng mắt Lý Vân Tiêu cảm nhận được hàn ý và sợ hãi không giải thích được.

Điều này làm cho hắn khiếp sợ không thôi, tu vi của đối phương rõ ràng chỉ có tứ tinh Vũ Đế, mà mình có thể thất tinh cao giai Vũ Đế a, mặc dù có thương trong người, giết hắn cũng có thể chỉ là chuyện chưa tới một phút mà thôi.

Hắn lạnh lùng nói:

– Cảm tạ, ta không cần nghỉ ngơi!

Lập tức lần thứ hai ngân mang lóe lên, cả người hắn lấn người mà lên, đồng dạng một đao, đồng dạng chia cắt cổ của đối phương, đồng dạng tiên huyết văng lên mặt chính mình.

– Ngươi…

Trong lòng của quỷ linh cả kinh, ngưng trọng nói:

– Lại là một chiêu này

Thân thể hắn trong nháy mắt hư ảo, thoáng cái ẩn vào hư vô trong, để tránh khỏi bị đối phương đánh lén.

– Ha hả, trốn đi đối với ta vô dụng.

Tiếng cười của Lý Vân Tiêu truyền đến, sau đó đó là một đạo cực kỳ thanh thúy rung động chung tiếng vang lên, ở bên trong toàn bộ trận pháp quanh quẩn

– Đương đương…

Trong tay Lý Vân Tiêu nâng Hoàng Triêu Chung lên, không ngừng đánh đứng lên.

Tiếng chuông xuyên thấu thời không, ở trước mắt và vô cùng xa xa qua lại chấn động, toàn bộ không gian đều tùy theo vặn vẹo.

– Di? Như thế có thể chịu được?

Lý Vân Tiêu nở nụ cười, chiêu này ban đầu ở Tống Nguyệt Dương Thành đối phó Lương Ngọc Y thì thập phần dùng được, nhưng quỷ linh này tu vi phải mạnh mẽ hơn nhiều.

– Đã như vậy, ta sẽ thử xem một chiêu này!

Trong mắt hắn tinh mang lóe lên, giơ lên cây búa lên, bỗng nhiên đánh xuống phía dưới, quát dẹp đường:

– Thiên lôi bát âm!

– Đương

Đại chùy mang theo vô tận sấm sét nện ở trên Hoàng Triêu Chung.

Một đạo lôi long mang theo âm ba vô tận hướng ra bốn phương tám hướng phóng đi, “Ùng ùng” lái qua trời cao.

– Ầm ầm

Quỷ linh rốt cục không ẩn giấu được nữa, vị trí không gian trong nháy mắt nổ lên, cả người nổi lên, hóa thành một đạo ngân quang đã chạy nước rút mà lên.

Ngân mang ở trước người Lý Vân Tiêu lóe lên, trực tiếp đâm vào trong cơ thể hắn, lại dường như đâm vào không khí.

Quỷ linh kinh sợ không ngớt, sợ hãi nói:

– Vẫn là huyễn thuật sao? Có bản lĩnh chân thân đi ra đánh một trận.

Hắn đột nhiên biến sắc, bỗng nhiên phát hiện không đúng, trước mắt Lý Vân Tiêu tuy rằng trở nên phiêu hốt bất định, phảng phất như không có thực lực, lại ẩn chứa lực lượng cực mạnh bá đạo, hơn nữa càng ngày càng mạnh.

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Trước mắt ngươi đó là chân thân a!

Một đại chuỳ từ trên trời mà rơi, hướng phía đầu lâu của hắn bỗng nhiên oanh đến.

Quỷ linh cả người hoảng hốt, mạnh mẽ muốn trốn chạy, lại phát hiện một đại thủ sấm sét của Lý Vân Tiêu chộp tới, trực tiếp đưa hắn trấn áp tại chỗ.

– Ùng ùng

Vô tận sấm sét từng đạo hạ xuống, đều rưới vào quỷ linh đỉnh đầu, đưa hắn chấn đắc thất điên bát đảo, nguyên bản tựu bị thương thân thể giờ khắc này văng tung tóe ra.

Bên ngoài trận pháp Nghiễm An đã nhìn tới trợn mắt hốc mồm, vô tận lôi uy ở trên đầu quỷ linh trán phóng, thật giống như xem pháo hoa vậy, huyến lệ xán lạn, cả người trong trời đêm có vẻ dị thường chói mắt mỹ lệ.

– Không, không có khả năng…

Hắn kinh ngạc nhìn quỷ linh chậm rãi ngã vào dưới chân Lý Vân Tiêu, lộ ra vẻ hoảng sợ, hoảng sợ xoay người đã muốn chạy trốn.

Đột nhiên mấy đạo nhân ảnh lóe lên, xuất hiện ở trong chùm tia sáng, cũng Nghiễm Thuận dẫn theo vài tên cường giả mà đến.

– Thập đệ? Ngươi tại sao lại ở đây?

Nghiễm Thuận liếc nhìn Nghiễm An nghèo túng mà chạy, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, quát hỏi.

Nghiễm An cả người chấn động, sợ hãi nói:

– Ta, ta…

Đầu hắn toát ra đầy mồ hôi lạnh, nếu là biết được mình một mình dẫn người truyền trận, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

– Nga, không có việc gì. Nghiễm An điện hạ là thấy một mình ta tịch mịch, do đó cố ý đến cùng với ta trò chuyện nói chuyện trời đất.

Lý Vân Tiêu đã đem thi thể quỷ linh thu vào trong Giới Thần Bi, bên trong trận pháp ngoại trừ chiến đấu qua khí tức ở ba động, tìm không được bất kỳ vết tích của người nào khác.

– Đúng đúng, chính là nói chuyện phiếm!

Nghiễm An vội hỏi:

– Ta nghĩ đến Lý Vân Tiêu một người tại đây, hắn nói như thế nào cũng là bằng hữu của công chúa điện hạ, không thể lãnh đạm được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.