Nghiễm Nhạc chính mình nhảy lên một cái, trực tiếp dẫm nát trên đầu rồng kia, trong tay chủy thủ đen kịt cũng trong nháy mắt giải phong, hóa thành một thanh trường kiếm, phát sinh quang mang lãnh u, lạnh giọng nói:
– Chơi đủ rồi.
– Nga?
Lý Vân Tiêu khinh miệt cười, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng, nói:
– Đã như vậy, ta cũng không có hứng thú đùa giỡn với con khỉ như ngươi nữa.
Hai tay hắn mau chóng bấm tay niệm thần chú, thoáng chút hóa ra ba đầu sáu tay, đồng thời phía sau một đạo hắc sắc pháp thân thật lớn hiện ra, đến biển sâu
– Cái gì?
Trong lòng Nghiễm Hiền bỗng nhiên chấn động, còn có hải tộc cường giả tham gia hàng ma cũng đều là tâm thần đại chấn, lộ ra vẻ hoảng sợ.
Nghiễm Nhạc cũng thoáng cái ngây ngẩn cả người, đạo ma ảnh phía sau lưng Lý Vân Tiêu, ngưỡng vọng hoàn toàn thấy không rõ khuôn mặt, chỉ là cho hắn một loại tâm hồn cực độ chấn động.
Hắc Ma Ảnh một tay bấm tay niệm thần chú, một chưởng đã lăng không chụp được, ngũ chỉ tựa như núi cao, trấn vào đáy biển.
– Ùng ùng
Toàn bộ nước biển sôi trào, thủy áp to lớn tầng tầng nổ tan, đặt ở trên khôi lỗi hình rồng, toàn thân phát sinh tiếng xương cốt nổ, lại bị kiềm chế vô pháp nhúc nhích, chỉ có thể thoáng giãy dụa.
Nghiễm Nhạc kinh hãi, tay trái trên hắc kiếm tản mát ra tà lực yêu dị, chém ra một đạo kiếm phù, lăng không đâm ra.
– Xuy…
Vô cùng thủy áp bị chém rách một lỗ hổng, lực lượng cuồng bạo hướng phía bốn phía tan mất.
Đột nhiên Nghiễm Nhạc cả người thoáng cái chấn động, chỉ thấy trên nước biển sôi trào một đạo quang mang cực mạnh cấp tốc hạ xuống.
Trong mơ hồ có thể thấy được là một thanh kiếm hình thật lớn, bốn phía bay múa đầy trời các loại kim sắc ký hiệu.
Ở ngoài kiếm hình, bao phủ nhất phương là mười lăm chuôi lợi khí sáng loáng, lấy phương vị kỳ dị sắp hàng, cấu thành một khối kiếm đồ.
Trong sát na, hắn còn chưa phục hồi tinh thần lại, cả người cũng đã đặt mình bên trong kiếm trận, một kiếm khí chém thiên diệt địa kinh khủng trước mặt bổ đến.
– Chết tiệt!
Nghiễm Nhạc kinh sợ hét lớn một tiếng, trong tay trên hắc sắc trường kiếm tuôn ra đại lượng tà khí, hắc sắc hoa văn cuồn cuộn ra, một chút đánh ra mười đạo hắc mang, hướng ra bốn phương tám hướng chém tới
– Rầm rầm ầm
Hắc sắc kiếm khí này ở trong Vạn Kiếm Đồ đấu đá lung tung, nhiễu loạn khí cơ, nhưng thủy chung không thể lay động kiếm đồ
– Vương tử điện hạ, đây là lực lượng của cao giai Vũ Đế sao? Ta đã kiến thức qua, có thể kết thúc.
Thanh âm của Lý Vân Tiêu lạnh lùng vang lên, trong tay quyết ấn bấm một cái.
Kiếm đồ kia bắt đầu xoay tròn, kiếm thế bỗng tăng cường, kiếm khí sắc bén trong sát na hóa thành sát khí vô biên, ở bên dưới lan tràn ra.
Mặc dù là xa xa chư vị cường giả, đều là sắc mặt đại biến, lộ ra vẻ khiếp sợ.
– Ha ha
Nghiễm An cười ha hả, đắc ý phi phàm nói:
– Ta nói rồi mà, Lý Vân Tiêu dễ dàng là có thể gạt bỏ Nghiễm Nhạc, hừm!
Trong mắt Nghiễm Hiền lóe ra giật mình, khá có thâm ý nhìn Nghiễm An một cái, dọa đến sắc mặt hắn trắng bệch, vội vàng câm miệng, không dám nói nữa.
– Đừng vội khinh thường ta!
Nghiễm Nhạc kinh sợ liên tục, vô biên sát khí trực tiếp xâm nhập da thịt của hắn, để hắn cả người run rẩy.
Một cảm giác nhục nhã ở trong người lan tràn khai, hắn tĩnh đỏ hai mắt, cũng không dám giấu diếm bất kỳ lực lượng nào nữa
– Ùng ùng
Trong cơ thể Nghiễm Nhạc tuôn ra bức rèm che nổ vang, từng đạo long tức giải khai, thất tinh Vũ Đế cảnh giới trực tiếp vượt qua đến, đặt chân tới bát tinh chi cảnh.
Nghiễm Thuận sắc mặt đại biến, cả người đều âm trầm xuống, trong tròng mắt hàn tinh không thể phát giác lóe lên.
Các loại thanh âm khiếp sợ cũng là theo nhau mà đến, cũng là cực kỳ chấn động.
– Nghiễm Nhạc điện hạ dĩ nhiên cũng đặt chân bát tinh Vũ Đế, quá kinh người nha.
– Nghiễm Nhạc điện hạ vẫn luôn là thiên phú rất mạnh, lại chăm chỉ khắc khổ, cuối cùng là thiên đạo thù cần.
– Ha hả, kể từ đó, bát tinh Vũ Đế vương tử đã có bốn người, thực sự là may mắn của Đông Hải ta a!
Trên mặt của Nghiễm Hiền còn lại là không có chút biểu tình nào, chỉ là lẳng lặng nhìn thế cục biến hóa trên tràng, càng nhiều hơn ánh mắt còn lại là tụ tập ở trên người Lý Vân Tiêu, không buông tha hắn bất kỳ một cái động tác nào.
– Nhân loại ti tiện, là ngươi ép ta đem toàn bộ lực lượng đều bày ra!
Nghiễm Nhạc giận dữ hét:
– Ngươi sẽ vì điều này phải trả giá thật lớn!
Tứ hải bên trong bất kỳ một cái đại tộc nào tranh đấu đều là dị thường kịch liệt, đặc biệt thân là vương tử, không nghĩ qua là sẽ có khả năng ngã xuống, do đó mỗi một vị vương tử thiên phú dị bẩm đều là liều mạng tu luyện, mỗi lần đề cao một phần thực lực là có thể có thêm một tia cơ hội sống sót.
Mà Nghiễm Nhạc một ngày bộc lộ ra chính mình bát tinh Vũ Đế chi lực, như vậy tất nhiên cuốn vào tranh đấu của mấy vị vương tử cao đoan nhất, mà ở trong bốn vị bát tinh vương tử, thực lực của hắn yếu nhất, có thể là trước hết đào thải.
Trận chiến này nếu không có Nghiễm Hiền và chư vị cường giả quan chiến, nếu hắn chịu thua chưa cũng không nguyện bại lộ lá bài tẩy của mình.
Hiện tại tràn ngập tức giận hóa thành vô biên sắc bén, toàn bộ sổ sách đều phải tính ở trên đầu của Lý Vân Tiêu.
Nghiễm Nhạc một quyết ấn đánh vào dưới chân khôi lỗi, đồng dạng long tức phụt ra đứng lên, trên không trung hình thành một đám vòng xoáy kích thước không đồng nhất.
Trên người của hắn hình rồng và khôi lỗi lực chợt dung hợp cùng một chỗ, ninh thành một thằng, ở kiếm đồ trong vòng lan tràn ra, đem xơ xác tiêu điều kiếm ý đẩy ra
– Long Chiến Vu Dã!
Một tiếng rống to hơn kinh thiên truyền ra, trên người Nghiễm Nhạc đạo hỗn hợp long tức chi lực kia trực tiếp phá tan kiếm đồ ràng buộc.
– Bang bang bang bang
Mười lăm chuôi Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm từ trên trận vị không ngừng đánh văng ra, phát sinh tiếng tranh nhiên.
Con ngươi của Lý Vân Tiêu ngưng tụ, trong mắt không có bất kỳ tâm tình ba động gì, mà là trong tay pháp quyết biến đổi.
Phía sau bóng đen thật lớn đồng dạng cũng hóa ra ba đầu sáu tay, cánh tay tư thế không đồng nhất, trong đó trên một cánh tay lần thứ hai sinh ra một kiện binh khí hư ảnh, nhìn lại như là một thanh đao.
– Phá kiếm trận thì như thế nào?
Giọng nói của Lý Vân Tiêu băng lãnh, không mang theo bất luận tình cảm gì.
Hai tay của chân ma pháp tương kết xuất một đạo ấn ký, một biển lực đẩy ra.
Trong thủ ấn kia hiện ra ma ha cổ tự màu vàng, mà bốn phía còn lại là ma khí ngập trời.
Loại ánh sáng màu vàng thánh khiết này, và ma nguyên lực đen tối tương hỗ đan vào một chỗ, hình thành tiên minh đối lập.
Trong mắt Nghiễm Hiền một mảnh hoảng hốt, phảng phất như thấy được một chuyện không thể tin nổi.
– Tiểu Minh Vương Ấn
Lý Vân Tiêu khẽ quát một tiếng, một đạo kim sắc ấn quyết từ trong tay chân ma cự ảnh hạ xuống, hướng tới đột phá kiếm đồ trên người Nghiễm Nhạc áp đến.
Minh Vương Ấn chính là pháp quyết ghi chép trên Sơn Hà Đỉnh, cần có thần dịch lực mới có thể thi triển ra.