Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1896: Một bước ngắn (2)



Hắn há to miệng ra, một đạo Long ngâm xuyên thấu Thiên Địa, hóa thành vô số lợi kiếm chém tới bản thân Lý Vân Tiêu.

Lý Vân Tiêu cười lạnh một tiếng, sóng âm hóa kiếm chi lực trực tiếp xuyên qua thân thể hắn, căn bản không cách nào tổn thương hắn mảy may.

Sắc mặt Xa Vưu liền trở nên âm trầm, hắn rốt cục hiểu rõ được ở trong Giới Thần Bi này căn bản không cách nào chiến thắng được Lý Vân Tiêu, trừ phi ngươi có năng lực trực tiếp đánh nát không gian vô tận này, phá hủy đi kiện huyền khí siêu phẩm này, nếu không căn bản không cách nào làm gì được đối phương cả.

“Hừ”

Hắn cực kỳ bất mãn hừ một tiếng, tuy rằng nơi đây không cách nào chém giết Lý Vân Tiêu, nhưng đối phương cũng không làm gì được hắn.

Chỉ cần phá vỡ giới này rời đi, ở bên ngoài liền có thể dễ dàng chém giết bản thể Lý Vân Tiêu.

Cự kiếm kia tuy rằng đã bị Xa Vưu cản trở rất nhiều, nhưng vẫn đang không ngừng cắt xuống.

Mà cánh tay còn lại của hắn lại đang khống chế vòng xoáy màu vàng, muốn phá vỡ giới này, căn bản không rảnh phân thân, chỉ có thể trơ mắt ếch ra nhìn cự kiếm rơi xuống từng chút một.

Gần trong gang tấc, hàn ý kia vọt tới.

Trong mắt Xa Vưu tuôn ra hàn mang, một cổ lực lượng bành trướng tuôn ra khỏi cơ thể, sau lưng hiển hiện hư ảnh Chân Long, phảng phất như hợp hai làm một với hắn.

Một tiếng ngâm dài thốt ra khỏi miệng hắn, thanh âm Long ngâm vọt lên trời cao, chấn cho kiếm đồ kia trở nên run run.

Sau đó hắn buông thân kiếm ra, hóa thành Long quyền, đột nhiên đánh ra

“Ầm ầm”

Long quyền đánh lên thân kiếm, kiếm đồ biến mất, kiếm hình trực tiếp phá vỡ ra, hóa thành ngân quang bắn khắp bốn phương tám hướng.

Trên Long khu của Xa Vưu bị bắn ra đạo đạo miệng vết thương, nhưng chỉ đảo mắt đã lập tức khép lại.

Hắn một tay nắm tinh vân màu vàng, vào thời khắc đó nó cũng nổ bung ra, một cổ sức mạnh to lớn mênh mông phóng tới thời không vô tận, trực tiếp phá vỡ giới này.

Một con đường to lớn do vô số quang mang thanh sắc ngưng tụ thành hiển hiện ngay dưới chân, thông hướng giới ngoại.

– Lý Vân Tiêu, tái kiến.

Trên mặt Xa Vưu một mảnh lạnh lùng, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia phức tạp và giãy dụa khó dứt, lạnh giọng nói:

– Tái kiến tức vĩnh quyết.

Hắn bước ra một bước, đi lên trên con đường lớn kia.

Đột nhiên bầu trời ngưng tụ, một cổ sức mạnh to lớn đánh xuống, ngàn vạn Kiếm Chi Quy Tắc ngưng tụ đến, thời không chi lực đều bất động

Xa Vưu sau khi bước ra một bước, bước thứ hai vừa mới nhấc lên, lại đình trệ giữa không trung, không dám đạp xuống nữa.

Hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy toàn bộ Thiên Địa đều biến mất không thấy gì nữa, trên đời không còn một vật, chỉ có một kiếm trong lòng

Đó là một thanh kiếm tâm ngưng tụ kiếm ý mạnh nhất đương thời, mà mình lại đang ở ngay dưới kiếm tâm này.

Hắn biết rõ chỉ cần mình bước ra một bước nữa là có thể rời khỏi Giới Thần Bi, chém giết bản thể Lý Vân Tiêu, từ nay về sau đi trừ Tâm Ma, ngao du Thiên Địa.

Nhưng hắn cũng biết, chỉ cần mình lại bước ra một bước, chuôi kiếm mạnh nhất đươngthời này cũng sẽ lăng không chém xuống

Hắn có thể tiếp được một kiếm này không?

Một bước ngắn này, gần trong gang tấc, lại xa tận chân trời.

Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống, bước cuối cùng này chính là đánh cuộc sinh tử, hắn lần nữa hỏi nội tâm của mình, có thể tiếp được một kiếm này không?

Nội tâm lại không thể cho hắn đáp án.

Nếu Cửu bí hợp nhất, hóa thân thành Long, tự nhiên thiên hạ không có vật gì tổn thương được mình, nhưng Long khu của mình là Chân Long sao?

Không phải

Vừa nghĩ đến đây, tin tưởng của Xa Vưu đã bắt đầu xuất hiện khe hở, một bước ngắn kia tựa hồ càng ngày càng xa.

Mặt hắn bắt đầu vặn vẹo, khuôn mặt không ngừng biến hóa, phảng phất có mấy linh hồn đang cắn xé lẫn nhau vậy.

Long khu mạnh nhất phiến thiên không này, lại bắt đầu trở nên run rẩy.

Trong kiếm ý vô tận, chậm rãi ngưng ra thân ảnh Lý Vân Tiêu, đi xuống từng bước một.

Mỗi một bước đều dẫm trên quy tắc kiếm đạo, giờ khắc này hắn chính là bóng dáng của kiếm đạ, hóa thân của Kiếm Thần, toàn bộ kiếm ý vô biên trong thiên địa cũng chỉ là một loại kéo dài của hắn.

– Lý Vân Tiêu, mặc dù phải chết, ta cũng sẽ không sợ kiếm uy của ngươi đâu.

Rốt cục, Xa Vưu xua tan toàn bộ lo lắng giãy dụa, trên mặt lộ ra một mảnh dữ tợn, Long khí vô biên tuôn ra.

Một cước do dự bất định kia lần nữa trở nên kiên định, sắp bước ra

Trong mắt Lý Vân Tiêu một mảnh hàn ý:

– Xa Vưu, ngươi thật sự muốn đánh bạc một kiếm này với ta sao?

Thân hình Lý Vân Tiêu trở nên hoảng hốt bất định, tựa hồ trong thiên địa căn bản không có thân ảnh của hắn, bất quá chỉ là một đạo hình chiếu hóa thân của kiếm mà thôi.

Xa Vưu cắn răng một cái, nói:

– Long uy thiên hạ, đáng giả phi mỹ.

Thân thể của hắn dần dần hóa thành Long hình, Thiên Địa đều rung động lắc lư, phảng phất Thượng Cổ Chân Long biến mất vô số năm sắp sửa lần nữa đến cõi trần.

Trong Vũ địa, nghênh sương hóa tuyết, bay xuống đầy trời.

– Đây là... Tại sao có thể có tuyết?

Bên ngoài Huyền Tương Tuyệt Sát chi trận, vài tên Long vệ đều kinh hãi, mỗi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Một gã cả kinh nói:

– Vũ địa vạn năm không thấy sương lạnh, sao có thể hóa tuyết?

Tên còn lại nói:

– Thiên Địa dị tượng, tất có dị số, tranh thủ thời gian thông tri Long Thủ đại nhân đi.

Lại một có người nói:

– Ta thấy không cần, toàn bộ Vũ địa tuyết rơi, Long Thủ đại nhân há có thể không biết? Ngày gần đây luân phiên gặp chuyện không may, chúng ta vẫn nên cẩn thận canh chừng trận này, để ngừa có biến.

Mấy người khác cũng gật đầu tán thành, nhao nhao nín thở ngưng thần, bỏ qua dị tượng tuyết rơi, dốc lòng thủ hộ đại trận.

Ngay cùng một thời gian, Lam Tuyết Thánh Thành.

Một đạo quang mang từ trong Linh Ti Tháp lao ra, dùng tốc độ cực nhanh bay đi một hướng, rơi vào trước một tòa kiến trúc hình thù kỳ lạ, lách mình mấy cái đã tiến vào trong đó

Kiến trúc kia hiện lên hình lăng, hình thái cực kỳ giống một quyển sách, chỉ cao chừng mấy tầng.

Trong toàn bộ Thánh thành cũng không có gì bắt mắt, lại lộ ra một cổ thanh lệ xa xưa chi ý, giống như rời xa huyên náo vậy.

– Người phương nào? Dừng lại.

Trước đại điện có hai gã thủ vệ diện mạo bất phàm, toàn thân kim giáp óng ánh, một người trong đó trầm giọng phẫn nộ quát.

Trong toàn bộ Thánh Vực, chưa bao giờ người dám xông vào nơi đây cả.

Nhưng hắn cũng biết người đến tất nhiên là người trong Thánh Vực, chỉ là không rõ vì sao lại vội vàng như vậy, cho nên chiến thương trong tay cũng chỉ ngăn cản một chút, cũng không có ý đồ công kích

Nhưng người đến không hề dừng lại nửa phần, chỉ thuấn di một cái đã đi vào trong đại điện.

– Thuấn gian di động?

Tên kim giáp thủ hộ kia co rụt đồng tử, trong cơn tức giận muốn đuổi vào, lại bị tên còn lại dùng chiến thương ngăn lại.

– Không cần đuổi, ta đã thấy rõ người nọ là ai rồi.

Tên thủ vệ kia lạnh nhạt nói:

– Ti trưởng Linh ti, Viên Cao Hàn đại nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.