Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1900: Vi Trần giới tử (1)



Nhưng hiện giờ hối hận cũng đã muộn, mặc dù ở trong Giới Thần Bi Lý Vân Tiêu cũng khó khăn lắm mới hơi thắng hắn một bậc, trừ phi khôi phục lại lực lượng đỉnh phong kiếp trước, nếu không không có khả năng bắt được hắn.

Tử khí dưới Long tức chi lực của năm tên Long vệ dần chậm rãi tản ra, rất nhanh triển lộ ra một mảnh Thiên Địa thanh minh.

Sắc mặt năm người đều trắng bệch, bằng vào lực liên thủ của bọn hắn, lại thêm Huyền Tương Tuyệt Sát Trận, vậy mà vẫn để đối phương chạy thoát.

Loại tình huống này chưa bao giờ gặp qua, thoáng cái đều có chút không biết phải làm sao.

– Người nọ trốn đi đâu rồi? Nếu không thể nhanh chóng tìm ra và đánh chết hắn thì năm người chúng ta sợ rằng khó thoát khỏi tội thất trách a.

– Đánh chết? Năm người chúng ta liên thủ cũng không thể lưu lại đối phương, làm sao đánh chết?

– Chưa hẳn, ta thấy người nọ nhiều nhất cũng chỉ mạnh hơn chúng ta một chút, lần này chỉ là mượn nhờ tử khí bỏ chạy mà thôi. Nếu năm người chúng ta liên thủ, chưa hẳn đã không thể giết hắn.

– Được rồi, cho dù có thể giết, nhưng Vũ địa này lớn như thế, người ta ẩn trốn trước mặt chúng ta lâu như vậy cũng không thể phát hiện được, hiện giờ còn như tìm thế nào đây?

– Chỉ có thể dùng Quan Thiên Kính thôi, đối phương đã chịu hiện thân đi ra, nhất định là không định tránh né nữa đâu.

– Chỉ mong như các ngươi suy nghĩ, nhưng những điều các ngươi nói cũng không phải việc ta quan tâm, mọi người chẳng lẽ đã quên vấn đề lúc trước hắn đưa ra sao?

– Vô Thủy chi địa, đáng chết mục tiêu của hắn dĩ nhiên là Vô Thủy chi địa.

Tâm thần bốn người khác đều đại chấn

– Chúng ta đừng đoán loạn nữa, tranh thủ thời gian đi báo cáo cho Long Thủ đại nhân, chuyện lần này sợ rằng muốn tạc trời, đã không phải cục diện chúng ta có thể ứng phó nữa rồi.

Năm người sau khi thương định liền hóa thành năm đạo quang mang bay về phía chân trời.

Sau một lúc, không gian có chút nhộn nhạo, Phá Không Toa trực tiếp từ trong hư vô độn ra.

Thân ảnh Lý Vân Tiêu hiển hiện, thu Phá Không Toa vào trong cơ thể, thì thào lẩm bẩm:

– Thiên chi tẫn đầu... Vô Thủy chi địa..., Xa Vưu hắn muốn làm cái gì...

Sau khi trầm tư một lúc, Lý Vân Tiêu thu hồi tâm tư.

Thực lực Xa Vưu giờ phút này đã không phải hắn có thể lay chuyển nữa, huống hồ hiện giờ là địch là bạn vẫn còn chưa rõ ràng.

Trong hai tròng mắt hắn hiện ra Nguyệt Đồng ra, bắt đầu ngóng nhìn lấy bốn phía, các sự vật bắt đầu được nhanh chóng phân tích trong Nguyệt Đồng.

Hắn hiện giờ vạn phần hiếu kỳ, Dương Nguyên Thư kia đến cùng trốn ở nơi nào?

Khiến hắn vạn phần kinh ngạc chính là, Nguyệt Đồng quét một lần, cũng không thể phát hiện ra bất luận vết tích gì khả nghi cả:

– Chẳng lẽ hắn đã sớm đi rồi?

Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ cổ quái, cảm thấy rất không có khả năng.

Lúc trước ba bộ thi hài liên thủ oanh kích hắn một chiêu, chấn hắn tổn thương, cho nên chưa kịp chú ý đến hướng đi của Dương Nguyên Thư.

Nhưng khi đó khí tức Long vệ cũng đã hàng lâm, hẳn là bị phong tỏa ở không gian nào đó chung quanh thôi, tuyệt đối không lý nào lại thoát đi.

– Hừ, ta cũng không tin ngươi thật sự biến mất.

Lòng tranh cường háo thắng của Lý Vân Tiêu thoáng cái cũng tăng lên, duỗi tay phải ra, Hoàng Triêu Chung chậm rãi rơi vào trên lòng bàn tay.

– Tiếng chuông này có thể xuyên thẳng qua không gian, đến bất luận nơi nào, trừ phi ngươi trốn trong huyền khí siêu phẩm, nếu không xem ta làm sao chấn ngươi ra.

Lý Vân Tiêu nói với không khí một hồi, liền vỗ vào cái chuông kia.

“Đương”

Một tiếng chuông thanh dương xa xưa vang lên, tản khắp lục hợp bát hoang, thậm chí hư không vô tận, cũng có đạo đạo sóng âm chi lực hiển hiện, như hồ nước đẩy ra vậy.

“Đương”

Lần nữa có thanh âm vang lên, hai mắt Lý Vân Tiêu khép hờ, im im lặng lặng cảm giác lấy.

Tiếng chuông trôi giạt từ từ, không có chút sát khí và lực công kích nào cả, so với tiếng chuông bình thường cũng chỉ nhiều hơn chút nghiêm túc và trang trọng thôi

Đột nhiên lông mày hắn khẽ nhíu lại, đột nhiên hai con ngươi đột nhiên trợn lên, nhìn về phía mặt đất.

Toàn bộ Vũ địa ngoại trừ từng tòa đồi núi ra, chính là vô số đá sỏi thật nhỏ, toàn bộ độc nhất vô nhị.

Mà giờ khắc này ánh mắt Lý Vân Tiêu tập trung vào một chỗ trên mặt đất, trong hai tròng mắt kết xuất đồ án phức tạp, đang lần lượt tìm qua từng hòn sỏi một

Con ngươi cổ quái kia đột nhiên co rụt lại, lập tức mở ra, khôi phục lại đồ án Huyết Nguyệt bình thường.

Trong mắt Lý Vân Tiêu hiện lên chút hàn ý và cười lạnh, nói:

– Thì ra là hóa thành không gian huyền khí, không ngờ có thể che dấu hoàn mỹ khí uẩn chi lực, huyền khí này chẳng lẽ chính là Vi Trần giới tử trong truyền thuyết sao?

“Oanh”

Theo lời Lý Vân Tiêu vừa dứt, cả vùng đất đột nhiên truyền đến tiếng chấn vang, một hạt cát rất nhỏ đột nhiên biến thành cự nham cao hơn một người.

Trên mặt đá dần dần hiện ra bóng người, cuối cùng trở nên rõ ràng hơn, đúng là Dương Nguyên Thư

Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, nói:

– Ngay cả Long vệ và Quan Thiên Kính cũng không thể phát giác ta, ngươi lại có thể làm được, bất quá vạch trần ta ra, ngươi đây không phải là muốn chết sao?

Dương Nguyên Thư vỗ nhẹ một chưởng lên cự nham kia, thu vào trong cơ thể, sau đó điểm nhẹ một ngón tay lên

Ba bộ thi hài cường giả lập tức đứng ở trước người, tản mát ra khí tức cường đại.

Ánh mắt hắn lộ ra cười lạnh, hai tay lần nữa kết xuất một đạo quyết ấn, cũng điểm năm ngón tay xuống.

“Rầm rầm rầm”

Không gian như nổ bung lên, thoáng cái lần nữa xuất hiện năm cỗ quan tài, từ ngoại hình mà xem thì hình thái không đồng nhất, hẳn là từ các chỗ khác nhau trộm đến.

– Hắc hắc, trò chơi nên tiếp tục. Ngươi ngay cả ba chủ tướng của ta cũng đánh không lại, hiện giờ lại thêm năm tên phó tướng, ngươi không phải ngay cả một tia sức hoàn thủ cũng không có sao? Ah ha ha ha.

Dương Nguyên Thư cười như điên, trong mắt hiện lên ánh mắt tàn nhẫn, đánh ra một đạo quyết ấn, bay vụt tới năm cỗ quan tài.

“Lạp lạp”

Năm đạo quan tài đều vỡ ra, cũng lộ ra năm cổ thi thể mặt không biểu tình, trong tiếng cười lớn của Dương Nguyên Thư đồng loạt đi tới phía trước, đứng sau lưng ba cỗ thi thể lúc trước

– Lên

Dương Nguyên Thư ra lệnh một tiếng, tám cổ thi thể “Vèo” một tiếng bay lên trời, trên thân mỗi người đều tản mát ra khí tức mục nát cực độ, nhưng dưới quyền vẫn có đế khí tung hoành, quy tắc hàng lâm.

Sát khí trên mặt Lý Vân Tiêu càng ngày càng đậm, nhìn tám cỗ thi thể kia, trên mặt hiển hiện một tầng băng sương.

Người chỉ có một lần chết, nhưng vô luận là ai cũng khó có thể chịu được loại vũ nhục này, huống chi các lộ cường giả đã từng phong vân một cõi?

– Giết ngươi một vạn lần cũng không đủ!

Nơi mi tâm Lý Vân Tiêu lóe lên hào quang, Giới Thần Bi trực tiếp bay vụt ra, trên bi lưu quang chớp động, thế giới chi lực hàng lâm mà xuống, nghiền áp tới tám cỗ thi thể kia.

“Ầm ầm”

Kình lực mênh mông lăng không rơi xuống, như Cửu Thiên hồng lưu trút xuống mà xuống, như muốn diệt thế vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.