Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1958: Chỉ điểm một chút (1)



– Rầm

Một mảnh toàn bộ thế giới mới hiện ra ở trước mắt.

– Oa đẹp quá a!

Diệp Phàm nhịn không được sợ hãi than một chút, đứng trên bầu trời màu lam, phiêu đãng mây trắng, trong đó mấy đóa hiện ra màu sắc rực rỡ.

Thế giới như là bị nước mưa rửa sạch giống nhau, thành phiến che trời cổ thụ lâm kéo dài đến chỗ xa vô cùng, một mảnh xanh ngắt ướt át nùng xanh biếc, linh khí như là thanh nhã tơ lụa, trên không trung cho nhau đan vào, không ngừng mà bốc lên khuếch tán.

– Cũng rốt cục đã trở về nhà!

Thủy Tiên vui sướng nhảy dựng lên, vỗ tay hét lớn:

– Phụ hoàng, mẫu thân, ta đã về rồi

Thanh âm thoáng cái truyền tới cực xa.

Rất nhanh liền có đáp lại, mấy đạo quang mang chạy như bay tới, hóa ra ba đạo nhân ảnh, đều là gương mặt cực kỳ trẻ tuổi.

Một người trong đó cười nói:

– Thủy Tiên sư muội rốt cục đã trở về, Ma Sa đại nhân đâu, thế nào không cùng nhau trở về?”

Ánh mắt của hắn ở trên người Lý Vân Tiêu và Diệp Phàm đảo qua, lông mi không thể phát giác nhẹ nhàng nhíu một chút.

Vẻ mặt hưng phấn của Thủy Tiên thoáng cái ảm đạm xuống tới, bi thương khóc không ra tiếng:

– Ô ô ô, Ma Sa đã chết, ô ô ô.

– Cái gì? Đã chết, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

Người nọ lấy làm kinh hãi, sau đó trên mặt lộ ra vẻ giận dử:

– Là người phương nào có gan lớn như trời tử, lại dám giết Ma Sa đại nhân!

Khí tức trên người hắn ở dưới kinh sợ tản ra, dĩ nhiên là bát tinh Vũ Đế cảnh giới, hoàn hữu ý vô ý hướng phía Lý Vân Tiêu và Diệp Phàm khẽ liếc mắt một cái.

Thủy Tiên ai oán một hồi, không biết nói từ đâu. Nếu nói đến cái chế của Ma Sa, có lẽ nên tính toán ở trên người Lý Vân Tiêu và Bạc Vũ Kình, nhưng Lý Vân Tiêu hiện giờ là bạn không phải địch, quan hệ giữa Bạc Vũ Kình vớig Lý Vân Tiêu cũng là bạn không phải địch, khoản sổ sách này không cách nào tính toán được rồi.

Một người khác nói:

– Thủy Tiên sư muội, không cần phải gấp gáp, việc này có thể chậm rãi bẩm báo cho sư tôn, ngược lại hai người này...

Người cuối cùng cũng bất thiện nói:

– Thủy Tiên sư muội ah, Hải chi sâm lâm thế chính là trái tim của tứ hải, là nơi thần thánh, không phải người nào cũng có thể tùy tiện vào được.

Thủy Tiên lau sạch nước mắt, hóa thành bộ dạng giận giữ:

– Ta mang người nào tiến đến chẳng lẽ còn phải hỏi qua ba người các ngươi sao?

Nam tử triển lộ tu vị kia nhẹ nhàng cười cười, nói:

– Thủy Tiên sư muội, Hóa Tu ta phụng mệnh ở đây thủ hộ cửa vào Hải chi sâm lâm, quả thật có trách nhiệm ngăn cản người bên ngoài tùy ý tiến vào. Nhưng nếu là sư muội ngươi mang đến vậy thì khẳng định không cần kiểm tra, chỉ là sư muội đã nói với sư tôn một tiếng chưa? Ta sợ sau khi sư tôn biết được sẽ không thích đâu.

Thủy Tiên nói:

– Giờ ta đang muốn đi gặp phụ hoàng đây.

Hóa Tu đạo:

– Vậy thì tốt rồi, chỉ là mấy người kia tạm thời lưu lại, đợi sau khi sư muội bẩm báo sư tôn xong, ta lại thả cho bọn hắn đi vào.

Thủy Tiên giận dữ, quát:

– Không được, bọn hắn phải đi với ta tiến điện vào phụ hoàng.

Trong mắt Hóa Tu hiện lên một tia âm độc, ánh mắt nhìn về phía hai người Lý Vân Tiêu lại càng thêm bất thiện:

– Xin lỗi sư muội, thủ hộ Hải chi sâm lâm trách nhiệm trọng đại, thật sự không dám bỏ rơi nhiệm vụ.

Thủy Tiên còn muốn tranh chấp, Lý Vân Tiêu đã ngăn nàng lại, lạnh nhạt nói:

– Thủy Tiên ngươi đi vào trước đi, không nên làm khó xử vị “đại cao thủ” Võ Đế bát tinh này.

Hắn thông minh tuyệt luân, sao có thể không nhìn ra ba người này là cố ý làm khó dễ, mà toàn bộ câu chuyện trong đó, cũng có thể suy đoán một hai. Hắn cố ý nhấn mạnh ba chữ “đại cao thủ”, xem như một loại đáp lại việc Hóa Tu triển lộ tu vị thị uy lúc trước.

“Phốc phốc”

Thủy Tiên nhịn cười không được cười nói:

– Hắn mà gọi là đại cao thủ gì chứ, Võ Đế bát tinh mà thôi, so với Vân Tiêu đại ca ngươi vẫn còn kém xa.

Lý Vân Tiêu bất đắc dĩ vỗ ót, biết rõ lời kia vừa nói ra liền có chuyện rồi.

Quả nhiên, gương mặt Hóa Tu tái nhợt, lửa giận trong đôi mắt cơ hồ như muốn phun ra thiêu đốt lấy hắn.

Hai người sau lưng sau khi sửng sờ, đều lộ ra thần sắc nhìn có chút hả hê, khóe miệng chứa đựng một tia nghiền ngẫm.

– Ha ha Thủy Tiên sư muội nói rất hay, Hóa Tu học nghệ không tinh, năm nay 29 tuổi, mới chính là Võ Đế bát tinh, thật sự khiến sư tôn mất mặt, thỉnh vị Vân Tiêu lão đệ này chỉ điểm ta mấy chiêu có được không?

Hóa Tu phất ống tay áo một cái, khí tức trên thân trực tiếp vọt lên tới bát tinh đỉnh phong, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, trên mặt như phủ một tầng băng sương.

– Ngươi làm gì thế? Lui ra!

Thủy Tiên kinh quát một tiếng, vội vàng ngăn ở trước người Lý Vân Tiêu, trợn mắt nhìn.

Càng như thế, trong lòng Hóa Tu càng giận dữ, gương mặt tái nhợt bị đốt đến đỏ bừng, gầm nhẹ nói:

– Thủy Tiên sư muội, ngươi mới đi ra ngoài bao lâu, đừng để tên tiểu bạch kiểm này lừa gạt, để ta tới xé rách gương mặt thật của hắn cho ngươi xem.

Thủy Tiên lạnh giọng nói:

– Ngươi mới bị gạt, tránh ra cho ta.

Hóa Tu sắc mặt âm lãnh nói:

– Thủy Tiên sư muội quá tùy hứng rồi, mang nàng quay về Hải Hoàng Điện nghỉ ngơi đi.

– Vâng.

Hai gã đồng bạn sau lưng một trái một phải vọt lên, một người cười lạnh nói:

– Thủy Tiên sư muội, thân phận của ngươi vô cùng tôn quý, đám cóc bên ngoài cả ngày vắt hết óc muốn làm bằng hữu với ngươi, cứ để Hóa Tu sư huynh đến vạch trần gương mặt thật của bọn hắn đi.

Hai người phân biệt lấn thân tới, muốn bắt Thủy Tiên đi.

Thủy Tiên cả kinh, ngẩng đầu lên, Đại Xảo Bất Công Kiếm hiển hiện trong tay, đang chuẩn bị quét ngang ra..

– Để ta đến.

Lý Vân Tiêu quát khẽ một tiếng, nhân ảnh lóe lên, ngăn ở trước mặt Thủy Tiên.

– Hừ, thân thủ còn rất nhanh nhẹn đấy.

Một người trong đó cười lạnh nói, vốn chỉ là tiểu cầm nã thủ, thấy đối tượng thay đổi người, lập tức hóa thành móng vuốt sắc bén, giữa năm ngón tay xoáy ra như lưỡi dao sắc bén, như một đoàn tiểu gió lốc, lăng không ép xuống dưới.

Hai ngón tay Lý Vân Tiêu giao nhau, trên đầu ngón tay bắn ra đạo đạo tia chớp, hội tụ thành một quả lôi cầu chừng trứng gà, trực tiếp điểm vào gió lốc kia.

Đang xoay tròn, chung quanh lôi cầu kia chợt hiện ra tinh hoàn, giống như thiên thể vận chuyển, lôi điện tràng năng cực lớn thoáng cái khuếch tán ra.

Còn chưa rơi xuống đã ngăn lực xoáy gió của đối phương lại, những lưỡi dao sắc bén kia lập tức tan thành mây khói, hơn nữa thủ chưởng của người kia dưới điện trường quấy nhiễu cũng trực tiếp bị điện hóa, hiện ra một tia điện năng, “Đùng” vang lên.

“… ”

Người nọ đột nhiên hít một hơi lạnh, hoảng sợ muốn lui lại, nhưng đã quá muộn.

– Lôi Quyết.

Lý Vân Tiêu khẽ quát một tiếng, lôi cầu lập tức điểm trúng lòng bàn tay của hắn, dưới lôi điện lập loè, tay của người kia trực tiếp bị điện năng đục lỗ

“Ầm ầm”

– Ah

Dưới lôi quang lập loè, người nọ phát ra một tiếng hét thảm, trực tiếp đánh bay ra ngoài, cả người rơi vào trong rừng rậm vô biên kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.