Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2012: Ngươi hiểu (1)



Lý Vân Tiêu cũng không sợ bọn họ nuốt, ai dám hắc vật của hắn, vậy thực sự là muốn chết:

– Được, ba ngày sau ta trở lại Thiên Sơn Lầu.

Nam tử ngẩn ra, cũng bị hào khí của Lý Vân Tiêu cấp chấn kinh trụ, nhất thời đối với thân phận của hắn càng thêm tò mò.

Lý Vân Tiêu đang định rời khỏi, đột nhiên thần sắc biến đổi, mấy đạo khí tức cực mạnh đã đem toàn bộ Thiên Sơn Lầu đều phong khóa.

Nam tử cũng là sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng quát dẹp đường:

– Người nào, lớn mật như thế?

Thanh âm của hắn thập phần hùng tráng, chấn đến toàn bộ không gian đều hơi bị rung động, mà phòng nhỏ này nhìn như rách nát cũng bình yên vô sự, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

– To gan là các ngươi!

Bên ngoài truyền đến một đạo thanh âm lạnh như băng, lạnh giọng nói:

– Có người đả thương người của Long Gia ta, chạy đến Thiên Sơn Lầu. Mau chóng đem người nọ giao ra đây, có thể miễn các ngươi tội chết!

Ngoài cửa chợt hiện ra hơn mười đạo thân ảnh, phần nhiều là thuần một màu hồng sắc cẩm y, tay cầm thiết đao.

Trước đó hai người bị Lý Vân Tiêu kích thương đã ở bên trong, phân biệt đi theo phía sau một nam một nữ, nam tử rộng rãi mặt nặng di, uy phong lẫm lẫm, nữ tử thân khoác một kiện bách hoa hồng lăng thường, diễm sắc như lửa, miệng hàm chu đan, hai người đều là trong mắt hàn quang chớp động liên tục.

Hai người này chính là Thiên Lĩnh Long Gia hai vị thiếu chủ, Kỳ Quỷ và Phi Nghê.

Nam tử cười lạnh nói:

– Có người đả thương người của Long Gia các ngươi hay không, chuyện này không liên quan gì tới ta, Thiên Sơn Lầu là địa bàn của bản tọa, mặc dù là Thiên Lĩnh Long Gia, cũng chớ có làm càn!

– Ha ha…

Ngoài cửa Kỳ Quỷ mạnh mẽ cười ha hả:

– Trước đó ta còn kỳ quái, Thiên Sơn Lầu vì sao có buôn bán hội không làm, sau lại mới biết được nguyên lai Thiên Sơn Lầu phía sau đúng là Vô Phương Cảnh Nội người của Mộ Dung gia. Chậc chậc, nếu không có lần này Hải Mộc Trấn lôi lâm dị biến, quả thực này bị bản thiếu coi trọng mắt, còn thật không biết một mực Hải Mộc Trấn làm buôn lậu buôn bán, không ngờ sẽ là các ngươi.

Lý Vân Tiêu bỗng nhiên đại chấn, giật mình nói:

– Ngươi là Vô Phương Cảnh Nội người của Mộ Dung gia?

Nam tử sắc mặt hơi trầm xuống một cái, ngưng thanh nói:

– Không sai, bản tọa Mộ Dung Hằng Vũ.

Sắc mặt của Lý Vân Tiêu trở nên cực độ phức tạp, Mộ Dung Trúc đó là Vô Phương Cảnh Nội người của Mộ Dung thế gia, chính là lánh đời tông môn, nghĩ không ra lại sẽ ở chỗ này gặp gỡ Mộ Dung Trúc đồng tông.

Mộ Dung Hằng Vũ có chút vô cùng kinh ngạc đứng lên, nói:

– Chẳng lẽ ngươi cùng với Mộ Dung gia ta có ân oán?

Lý Vân Tiêu than một tiếng nói:

– Có ân không oán, Mộ Dung thế gia cùng với Long gia từng có khúc mắc sao?

Trong mắt của Mộ Dung Hằng Vũ lóe lên một tia tàn khốc, giọng căm hận nói:

– Há chỉ là khúc mắc, căn bản là thủy hỏa bất dung, chỉ bất quá hai phái còn chưa tới trình độ xé rách mặt.

Lý Vân Tiêu nghe được trong giọng nói của hắn hận ý, Thiên Lĩnh Long Gia tuy là một trong bảy đại siêu cấp thế lực, nhưng Mộ Dung thế gia thực lực cũng không thể khinh thường, sẽ không biết hai nhà này là vì cái gì kết ân oán, nhưng đại phái như vậy cực nhỏ sẽ ở trên mặt xé rách da mặt, đều là bên dưới ám đấu.

Nếu Mộ Dung Hằng Vũ cùng với Mộ Dung Trúc xuất từ đồng tông, Lý Vân Tiêu tự nhiên sẽ không để cho người của Long Gia thương tổn được hắn.

Mộ Dung Hằng Vũ trên mặt hiện lên một tia ngạo nghễ, nói:

– Ngươi không cần sợ, nếu đã thanh toán tiền đặt cọc, ngươi chính là khách nhân của Mộ Dung gia ta. Có bản tọa ở đây, tuyệt sẽ không để cho người của Long Gia tổn thương ngươi.

Trong lòng Lý Vân Tiêu cười khổ không thôi, nội tâm nhớ tới Thiên Tư nói, năm đó bên trong Địa Lão Thiên Hoang, Mộ Dung Trúc đúng là vì cứu mình mà chết, trong lòng không khỏi một trận quặn đau.

Mộ Dung Hằng Vũ thấy sắc mặt hắn có chút trắng bệch, trên trán thậm chí toát ra từng giọt mồ hôi lạnh, không khỏi cau mày nói:

– Ngươi không tin thực lực của Thiên Sơn Lầu chúng ta?

Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:

– Nếu hai phái các ngươi cũng không có triệt để xé rách da mặt, cũng sẽ không cần ở chỗ này đại động can qua, bọn họ muốn lưu lại ta, sợ còn không có thủ đoạn này.

Mộ Dung Hằng Vũ cười lạnh nói:

– Ngươi cho là bọn họ thật là nhắm vào ngươi mà tới? Ý không ở trong lời, tức có thể đánh kích Mộ Dung gia, có thể đoạt con đường Linh Lôi Quả trong tay ta, chuyện tốt như vậy ngươi cho là bọn họ sẽ buông tha?

– Ha ha

Ngoài cửa truyền đến tiếng cười to của Kỳ Quỷ, nói:

– Nguyên lai là Mộ Dung gia hạng người thiên tài Mộ Dung Hằng Vũ, quả nhiên cùng với trong lời đồn thông tuệ như nhau. Nếu đã biết mục đích của chúng ta, thông minh trái lại thúc thủ chịu trói, ta có thể xem ở phần tình hai phái hữu nghị, thả ngươi một con đường sống.

Mộ Dung Hằng Vũ thấp giọng nói:

– Nếu là Kỳ Quỷ Phi Nghê chỉ có một người ở đây, ta đủ để bảo hộ ngươi an toàn, nhưng bây giờ hai người tới đông đủ, ta cũng không có nắm chắc có thể thắng. Đợi ta cuốn lấy bọn họ chỉ chốc lát, ngươi trước tiên liền rời đi.

Hai người lần lượt đi ra cửa hàng, Mộ Dung Hằng Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm trước mắt mọi người.

– Thiếu gia, chính là hắn!

Tên nam tử bị Lý Vân Tiêu dùng Thái Cổ Cương Phong thổi hầu như hóa đá kia hét rầm lêm, trong mắt tràn đầy hận ý, hắn bây giờ vẫn là một bộ dung nhan già nua, nhìn qua như là hai ba trăm tuổi.

– Ừ? Có thể một chiêu đánh bại ngươi, tiểu tử này sợ rằng cũng có chút danh tiếng.

Kỳ Quỷ mắt lộ ra hung mang nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu, phẫn nộ quát:

– Tiểu tử, người của Long Gia ngươi cũng dám thương, nói lên sư môn của ngươi!

Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:

– Xuất môn tại ngoại, dựa vào chính là thực lực của mình, ta không có thói quen động một chút là báo hậu trường.

– Ha ha, nói cũng đúng, đáng khen!

Mộ Dung Hằng Vũ cười to nói:

– Ta cũng phiền nhất hạng người động một chút là tự báo hậu trường này, thật giống như nói ra thực lực sẽ tăng lên vài phần, không biết những người này là có tâm tính gì.

Kỳ Quỷ giận dữ, lạnh giọng nói:

– Thật hy vọng thực lực của ngươi có thể cùng miệng của ngươi cứng rắn như nhau!

Trong mắt của Phi Nghê lóe lên vẻ kinh dị, khẽ cười nói:

– Người trẻ tuổi này có chút ý tứ, có thể lấy lực lượng một tiếng quát phá hỏng thiên dụ dỗ thuật, nghĩ đến cũng là có chút bản lãnh, rất muốn thử xem thủ đây!

– Đáng tiếc nha, nơi này là địa bàn của Thần Mộc Thế Gia, còn chưa tới phiên người của Long Gia chúng ta động thủ.

Trên mặt của Kỳ Quỷ hiện lên một tia âm lãnh, cười gằn nói:

– Một mình buôn bán Linh Lôi Quả, chính là phạm vào Hải Mộc Trấn tối kỵ, tử tội không thể nghi ngờ Hữu Vân đại nhân, đi bây giờ tư đầu lĩnh đang ở trước mắt, là thời điểm Thần Mộc Thế Gia các ngươi giết gà dọa khỉ, giết người lập uy rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.