Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2013: Ngươi hiểu (2)



Không gian hơi hoảng động dưới, thân ảnh của Mộc Hữu Vân nổi lên, phía sau còn đi cùng hai gã lão giả, hai mắt khép mở trong lúc đó, đều lóe ra đế khí hùng hồn, thực lực phi phàm.

Mộ Dung Hằng Vũ nhướng mày, giễu cợt nói:

– Thiên Lĩnh Long Gia phái đoàn thật là lớn, đối phó ta chính là một người, cũng cần viện binh sao?

Kỳ Quỷ cười lạnh nói:

– Chúng ta cũng không phải điều viện binh, mà là tôn trọng chủ nhân nơi đây, ngươi buôn lậu Linh Lôi Quả, tự nhiên có chủ nhân nơi đây xuất thủ, còn chưa tới phiên chúng ta, chúng ta chỉ là tới xem náo nhiệt.

Trên mặt Mộc Hữu Vân hiện ra vẻ giận dử, lạnh giọng nói:

– Mộ Dung Hằng Vũ, quý phái ở trong lánh đời tông môn coi như là thật to nổi danh tồn tại, vì sao phải làm loại chuyện trộm đạo, có nhục tông môn các ngươi nếu là thật thiếu Linh Lôi Quả, thông báo cho Thần Mộc Thế Gia ta một tiếng, hàng năm mấy trăm mai hai tay dâng lên, kết giao hai phái hữu nghị cũng cũng không việc khó gì.

Mộ Dung Hằng Vũ đỏ mặt lên, giải thích:

– Đại đương gia nói đùa, nghìn vạn lần đừng nghe đôi cẩu nam nữ này nói như vậy. Thiên Sơn Lầu ở Hải Mộc Trấn cũng mở đã lâu, chưa từng đã làm việc phạm quy? Hoàn toàn là đôi cẩu nam nữ này hãm hại!

Hắn có thể ở trước mặt người của Long Gia thừa nhận, nhưng tuyệt không thể ở trước mặt Thần Mộc Thế Gia thừa nhận, bằng không buôn lậu một chuyện xác thực, truyền đi, lập tức sẽ biến thành đại chê cười.

Kỳ Quỷ phẫn nộ quát:

– Mộ Dung Hằng Vũ kẻ bất lực, ngươi dám làm cũng không dám nhận thức sao?

Mộ Dung Hằng Vũ nghiêm mặt nói:

– Hữu Vân đại nhân, đôi cẩu nam nữ này trước đó tới tìm ta mua Linh Lôi Quả, ta dựa theo quy định hạn ngạch bên trong thành bán cho bọn hắn, bọn họ lại muốn ép ta xuất ra càng nhiều, ta thề sống chết không theo, lúc này mới đắc tội bọn họ. Bọn họ đã mua được hạn ngạch trái cây của mình, lại trường kỳ ngưng lại bên trong thành, bụng dạ khó lường, mong rằng đại nhân tra xé ý đồ của bọn họ, đồng thời trả lại cho Thiên Sơn Lầu một danh tiếng!

Trên mặt Mộc Hữu Vân thần sắc bất biến, có loại bộ dáng gợn sóng không sợ hãi, nội tâm cũng lòng buồn bực không ngớt, hận không thể chửi ầm lên.

Người của hai phái này đều không phải là hắn có thể đắc tội nổi, về phần Mộ Dung thế gia ở trong thành buôn lậu, ngay cả A Mang đều biết, hắn thân là Thần Mộc Thế Gia Đại đương gia, há có thể không biết. Chỉ bất quá đắc tội không nổi, hơn nữa đối phương cũng là lén lút, không có quang minh chánh đại tiến hành, xem như là cho bọn hắn một chút mặt mũi, do đó cũng liền nhắm một mắt mở một mắt.

Nghĩ không ra bây giờ bị người của Long Gia vạch trần đi ra, lấy thân phận của hắn tự nhiên không thể không xía vào, hắn xoay người nói:

– Long gia hai vị thiếu chủ có thể có chứng cớ xác thực?

Kỳ Quỷ biến sắc, nói:

– Hắn vừa chính mồm nói, hơn nữa phía sau tiểu tử này cũng là đến mua buôn lậu quả, có thể bắt tới hỏi một chút.

– Ha ha, chê cười!

Mộ Dung Hằng Vũ châm chọc nói:

– Ta chính mồm nói? Đầu tiên ta chẳng bao giờ nói qua, thứ nhì, lẽ nào ta nói ngươi sẽ tin? Ta còn nói ta là cha ngươi đâu, ngươi cũng tin rồi?

– Mộ Dung Hằng Vũ, dám chiếm tiện nghi của ta, chết tiệt!

Kỳ Quỷ giận tím mặt, không ức chế được tức giận tận trời, trong cơ thể truyền đến sấm sét ý cuồn cuộn, bầu trời tựa hồ thoáng cái tối xuống.

Mộ Dung Hằng Vũ không sợ chút nào, cười lạnh nói:

– An lạp, ta mới không có loại nhi tử người không ra người, yêu không ra yêu, ai chiếm ai tiện nghi còn không biết ni. Hữu vân đại nhân, mong rằng thay ta làm chủ, thay Thiên Sơn Lầu đòi một công đạo!

Hắn một chút bị cắn ngược lại một cái, để người của Long Gia đều là giận dữ.

Mộc Hữu Vân bị kẹp ở giữa hai phái, cũng là như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nói:

– Hải Mộc Trấn quy củ như sắt, bất luận kẻ nào đều không được trái với, Thiên Sơn Lầu một mực Hải Mộc Trấn kinh doanh, tạm thời không có phát hiện hành vi phạm quy, nhưng người của Long Gia phát hiện chỗ khả nghi liền tới báo cho biết, ta cũng sẽ thập phần thưởng thức và thích. Hiện tại biết là tràng hiểu lầm, mọi người tất cả giải tán đi.

Hắn trực tiếp đánh một giảng hòa đã muốn rời đi.

– Hiểu lầm?

Sắc mặt của Kỳ Quỷ trầm xuống, cả giận nói:

– Hữu Vân đại nhân, còn xin dừng bước phía sau hắn người nọ không chỉ có đả thương thủ hạ ta, còn mua buôn lậu Linh Lôi Quả, đợi ta bắt hắn, đạt được chứng cứ. Đến lúc đó còn phải mời Hữu Vân đại nhân xuất thủ, thanh trừ hết Thiên Sơn Lầu khối u ác tính này.

Mộc Hữu Vân nhìn Lý Vân Tiêu một cái, lộ ra vẻ khổ sở tới, nếu thật sự xác thực Mộ Dung thế gia buôn lậu Linh Lôi Quả, hắn thật đúng là không dễ làm rồi.

Ánh mắt mọi người đều hội tụ ở trên người của Lý Vân Tiêu.

Phi Nghê nhẹ nhàng ôn nhu nói:

– Vị bằng hữu này ngươi không cần sợ, chỉ cần chịu đứng ra chỉ ra chỗ sai Thiên Sơn Lầu hành vi phạm tội, trước đó đả thương người của chúng ta liền xóa bỏ. Nếu không, chân trời góc biển... Ngươi hiểu chứ?

Lý Vân Tiêu lập tức lắc đầu nói:

– Ta không hiểu, mong rằng mấy vị nói rõ.

Phi Nghê sửng sốt một chút, lập tức sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng nói:

– Ngươi là muốn giả bộ không hiểu, hay là muốn tìm chết hả?

Lý Vân Tiêu nói:

– Hừ, ta hiểu được.

Hắn ho khan hai cái, hắng giọng một cái, nghiêm mặt nói:

– Ta có thể chứng minh, theo như lời của Mộ Dung Hằng Vũ tuyệt không phải nói dối. Ngược lại là người của Long Gia, nửa đường tuôn ra tới chặn cướp Linh Lôi Quả của ta, xin hỏi Mộc Hữu Vân đại nhân, loại hành vi này, Thần Mộc Thế Gia các ngươi có quản hay không?

– Ngươi... Chết tiệt!

Kỳ Quỷ nổi giận hét lớn một tiếng, biết hôm nay thì không cách nào chỉ chứng ra Mộ Dung thế gia buôn lậu trái cây liễu, cũng không để ý tới mặt mũi của Mộc Hữu Vân, giận dữ quát một tiếng xông tới.

Bọn họ vốn cũng không trông cậy vào Mộc Hữu Vân có thể giúp được giải quyết cái gì, chỉ ở dẫn Thần Mộc Thế Gia người sau lưng xuất thủ, hiện tại nếu suy nghĩ đã rơi vào khoảng không, cũng liền lười nói thêm cái gì.

Hơn nữa tức giận dưới, đúng Lý Vân Tiêu phẫn hận tựa hồ còn đang Mộ Dung Hằng Vũ trên, nhất chiêu thẳng thủ hắn yết hầu, ngũ chỉ trung lôi quang chớp động, hồ quang đầu đuôi tương liên, ngưng tụ thành một thanh lôi nhận đánh ra.

Sắc mặt của Mộ Dung Hằng Vũ đại biến, đang muốn xuất thủ, thẳng nghe Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:

– Ta tới.

Hắn thoáng cái đã đoạt ở trước người Mộ Dung Hằng Vũ, dưới chân quỷ dị bước tiến một bước lên, nhất thời hóa ra mấy đạo tàn ảnh, trực tiếp tránh thoát một kích kia.

Hơn nữa mấy đạo ảo ảnh trên không trung bay về phía phương vị bất đồng, thoáng cái đều tiêu thất, toàn bộ không dư thừa.

– Cái gì?

Tất cả mọi người đều là sắc mặt đại biến, ở bọn họ thần thức dưới, dĩ nhiên không nắm bắt được Lý Vân Tiêu ẩn thân nơi nào

Mộ Dung Hằng Vũ và Phi Nghê đều là trên mặt hiện lên vẻ kinh dị, cảm giác có chút khó có thể tin tưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.