Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2108: Vô lại (1)



– Hừm, được rồi, ta lại nhịn một lần nữa.

Chu Sở dùng tay chỉ Lý Vân Tiêu, lạnh giọng nói:

– Có loại tựu căn nhà nhỏ bé ở Tân Duyên Thành cả đời.

Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:

– Có loại đi ra bên ngoài Tân Duyên Thành chờ ta cả đời.

– Ngươi!

Chu Sở mạnh mẽ ngực phát đổ, hình như bị cự thạch đập một cái, liên quan đầu đều có chút choáng váng, vội vàng điều tức nguyên lực, tĩnh tâm ngưng thần đứng lên.

Còn bị kích thích như vậy đi xuống, sợ là sẽ phải tại chỗ tẩu hỏa nhập ma.

Chu Sở thái độ làm người tâm cao khí ngạo, hơn nữa sư phụ chính là một trong Thánh Vực ngũ đại chấp chính, càng có một loại cảm giác thiên nhiên về sự ưu việt, mặc dù là bảy đại siêu cấp thế lực cường giả cũng không không coi vào đâu.

Cái gì Bắc Vực tứ tú, Tây Vực tam kiệt, Đông Vực thất tinh, trong mắt hắn căn bản không giá trị chút nào, hắn duy nhất nhìn vào mắt, chỉ có mấy người đồng tu trong Thánh Vực.

Cho nên khi Lý Vân Tiêu xuất hiện, đệ nhất thiên hạ hàng đầu, mọi người đều bộ dáng cẩn thận kiêng kỵ vạn phần, còn có bản thân Lý Vân Tiêu cuồng vọng không kềm chế được thấu đi ra ngoài cái loại coi thường thương sanh lãnh ngạo, cũng làm cho hắn cảm thấy cực kỳ không thích.

Cái loại ý lãnh ngạo từ trong khung phát ra, cũng không giả dạng đi ra, mà là chân thực ngạo nghễ hậu thế, loại khí chất này ở trên thân thể mỗi một thiên tài đều có, nhưng đều không thể so sánh với hắn.

Càng làm cho hắn khó có thể chịu được là ngay cả Phi Nghê Trần Phong những người này hắn còn để mắt, đều nhất trí cho là hắn không phải địch thủ của Lý Vân Tiêu, loại cảm giác bị khinh thị này, để hắn đối với Lý Vân Tiêu oán hận càng ngày càng tăng, càng ngày càng khó lòng áp chế.

Hàn Quân Đình đem chỗ này đều để ở trong mắt, nội tâm không khỏi mỉm cười.

Trong lòng nàng vừa mới cười, rồi đột nhiên rùng mình, cảm thụ được thấy lạnh cả người, chỉ thấy Lý Vân Tiêu đang lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng.

Hàn Quân Đình định thần lại, “Hắc hắc” cười nói:

– Vân Tiêu công tử lời này khó tránh khỏi quá mức tự đại đi, Chu Sở công tử ở cùng thế hệ trong mặc dù điều không phải vô địch tồn tại, cũng cho là nhân tài kiệt xuất, công tử nói như vậy hơi quá đáng!

Nàng trực tiếp lửa cháy đổ thêm dầu, nói đến phần sau càng ngoài mạnh trong yếu, cực độ thay Chu Sở tổn thương bởi bất công đứng lên.

– Ha hả.

Lý Vân Tiêu cười, nói:

– Hàn đại chưởng quỹ, giả bộ, tiếp tục giả bộ.

Hàn Quân Đình biến sắc, không hài lòng nói:

– Giả bộ, Vân Tiêu công tử đây là ý gì vậy?

Lý Vân Tiêu cười nhạo nói:

– Hàn đại chưởng quỹ, ngươi coi mọi người đều là kẻ ngu si a? Nói nhiều như vậy, đơn giản chính là hai cái mục đích, một là uy hiếp ta, để ta bị quản chế bởi ngươi, hai là gây xích mích giữa ta và Chu Sở quan hệ, muốn mượn đao giết người. Ha hả, ngoại trừ Chu Sở hạng ngu xuẩn này, ở đây ai nhìn không rõ? ở trước mặt nhiều người thông minh giả ngu, khó tránh khỏi quá tiểu cô nương tư duy đi?

Chu Sở sắc mặt đại biến, ngũ chỉ trực tiếp bóp tiến trong thịt, hận không thể hiện tại liền lao ra xé rách Lý Vân Tiêu. Tuy rằng hắn cũng nhìn thấu Hàn Quân Đình có ý gây xích mích, nhưng mặc dù không có Hàn Quân Đình, Lý Vân Tiêu cũng là người hắn phải giết.

Hàn Quân Đình hơi biến sắc mặt, người thông minh nói đều là giấu diếm lời nói sắc bén, điểm đến đó thì ngừng, nàng nghĩ không ra Lý Vân Tiêu cư nhiên sẽ trực tiếp mở ra nói, khiến nàng xấu hổ dị thường, không khỏi hết sức tức giận.

Đặc biệt một câu cuối cùng, nói nàng “Tiểu cô nương” tư duy, rõ ràng cho thấy trái lại uy hiếp nàng, nhất thời cả giận nói:

– Lão hủ không rõ công tử đang nói cái gì. Uy hiếp gì, chẳng lẽ người áo lam kia thực sự là Vân Tiêu công tử giết chết chăng?

– Ha hả, còn uy hiếp.

Lý Vân Tiêu châm chọc nói:

– Người chính là ta giết, bản thiếu chính là giết, làm sao? Hàn đại chưởng quỹ có phải muốn thay người nọ báo thù hay không?

Hàn Quân Đình sửng sốt, Lý Vân Tiêu trực tiếp thoải mái thừa nhận xuống tới, để cho nàng có điểm cảm giác trở tay không kịp.

Ngay sau đó trong lòng của nàng bỗng nhiên chấn động, chỉ thấy ánh mắt của Lý Vân Tiêu dần lạnh lùng, như là hai thanh lưỡi dao sắc bén như nhau hướng trên người mình nhìn gần đến đây, trong đó mơ hồ có cổ bá đạo uy áp, khiến sắc mặt nàng trắng bệch, nhịn không được liền muốn hướng phía sau thối lui.

Vẫn đứng ở sau lưng nàng Quỳ Hoa bà bà cũng cảm nhận được, dưới khiếp sợ hướng phía trước bước ra một.

Hàn Quân Đình nhất thời cảm giác trước người áp lực buông lỏng, lúc này mới lạnh giọng nói:

– Người nọ là bằng hữu do ta mời tới, Vân Tiêu công tử dĩ nhiên hạ sát thủ, khó tránh khỏi không đem Tinh Nguyệt Trai ta không coi vào đâu!

Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:

– Sẽ không không coi vào đâu, ngươi có thể đem ta làm sao bây giờ?

– Ngươi...

Hàn Quân Đình cũng một chút chán nản, thậm chí có ta không nói gì đứng lên, đối phương dĩ nhiên cái gì cũng không để ý, cứ như vậy trần truồng đùa giỡn vô lại.

Tô Hồng cũng là đầu đầy mồ hôi lạnh, chuyện của Lý Vân Tiêu hắn tự nhiên biết không ít, nhưng vẫn là nghe danh không bằng gặp mặt. Hắn có lòng muốn muốn điều giải song phương mâu thuẫn, nhưng mình lực lượng và thân phận thực sự hữu hạn, chỉ có thể hữu tâm vô lực.

– Được, được, Vân Tiêu công tử nếu đem nói đến phân thượng này rồi, vậy ngươi sau này không bao giờ còn là Tinh Nguyệt Trai bằng hữu nữa.

Hàn Quân Đình lạnh giọng nói:

– Vị tiên sinh kia cái chết, ta cũng sẽ trước tiên thông tri Mục gia, Vân Tiêu công tử ở Tân Duyên Thành, ta cũng sẽ lập tức tung ra ngoài, công tử tuổi còn trẻ khí thịnh, tựa hồ đắc tội qua không ít người đấy.

– Ha ha

Lý Vân Tiêu cười ha hả, khinh thường nói:

– Tùy tiện. Cái miệng sinh trưởng ở trên mặt của đại chưởng quỹ, muốn nói như thế nào ta không xen vào. Đồng dạng, ta đối với đại chưởng quỹ cùng với thế lực sau lưng Tinh Nguyệt Trai có một chút điểm suy đoán của mình, rất nhanh cũng sẽ thiên hạ đều biết.

Hàn Quân Đình cả người đại chấn, cả giận nói:

– Lý Vân Tiêu, ngươi đây là ý gì?

Tần Xuyên và bọn người của Thiên Nguyên Thương Hội trong lòng chấn động, đối với Tinh Nguyệt Trai và vị Hàn đại chưởng quỹ này, đều là thế lực đột nhiên mọc lên, bọn họ cũng cực kỳ muốn biết thân phận phía sau Tinh Nguyệt Trai.

Rốt cuộc là ai có thực lực tuyệt cường như vậy, có thể ở bên trong thời gian ngắn ngủi như vậy bồi dưỡng được tồn tại khổng lồ như vậy.

Lý Vân Tiêu lo lắng nói:

– Tinh Nguyệt Trai năng lực thu thập tình báo thiên hạ nhân tài kiệt xuất, nên biết ta người này lá gan rất nhỏ, một khi bị sợ nói, có thể vật gì vậy nói hết ra rồi.

Hàn Quân Đình tức giận dị thường, trong tròng mắt chớp động sát khí khó có thể che giấu, mặt mũi già nua dâng lên một tia tức giận, nói:

– Vân Tiêu công tử lời này có ý tứ gì, thứ cho lão hủ ngu dốt, nghe không hiểu.

Sắc mặt của Lý Vân Tiêu trầm xuống, lạnh lùng nói:

– Nghe không hiểu? Ta đây đã nói hơi lớn hơn nghe hiểu được, Hàn đại chưởng quỹ thân phận chân thật là...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.