Kim loại bị xuyên thủng kia cũng không phải vật khác, đúng là Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết hắn dùng để luyện chế Vạn Kiếm Đồ.
Hắn chụp mạnh vào không trung, lập tức chụp khối Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết kia vòa trong tay, sắc mặt ngưng trọng vạn phần quan sát lấy.
Cửu di vẻ mặt đắc dĩ, cười khổ nói:
– Tuy rằng loại độc này ảnh hưởng đối với thân thể còn không rõ, nhưng uy lực của nó Vân thiếu cũng đã nhìn thấy, không thể biết rõ tình huống thứ này, ta thân là Mai gia chi chủ, cuộc sống hàng ngày khó có thể bình an ah.
Bốn phía lỗ thủng bị đục ra thập phần bóng loáng, thật giống như trời sinh vậy, không giống như do ngoại lực tạo thành
– Ý là vật ấy không chỉ có thể khiến cho người Mai gia các ngươi thân có dị năng, mà còn có lực ăn mòn cường đại như thế sao?
Trán Lý Vân Tiêu trực tiếp nhíu thành chữ “xuyên”, trầm giọng nói:
– Đông nhi, một khi cảm nhận được bất luận cái gì không khỏe, liền lập tức dừng lại, ngàn vạn không thể đi vào sông tu luyện nữa.
Mai Đông Nhi thấy hắn quan tâm mình như vậy, trong nội tâm ấm áp, lau đi mồ hôi trên trán, ngọt ngào cười nói:
– Nếu là tình huống không đúng, ta nhất định sẽ dừng tu luyện lại, nhưng việc này quan hệ đến tiền độ vận mệnh Mai gia, phải biết rõ ràng mới có thể an tâm được.
Lý Vân Tiêu nhẹ gật đầu, nói:
– Vật ấy ta cũng chưa từng thấy qua, nhưng quả thật khủng bố dị thường, Đông nhi có thể lại làm ra một hạt để cho ta nghiên cứu chút không?
Mai Đông Nhi khó xử nói:
– Vật ấy chỉ có dưới lực lượng cường đại áp chế xuống, mới có thể kết thành tinh thể, hơn nữa chúng ta thử qua các loại biện pháp muốn bảo tồn lấy nó đều không công mà lui. Chỉ cần vừa rời khỏi áp chế đã lập tức biến trở về trạng thái khí, hơn nữa ăn mòn vạn vật.
Lý Vân Tiêu nói:
– Ngươi chỉ cần bức ra ngoài cơ thể thôi, ta tự có biện pháp.
Mai Đông Nhi sửng sốt một chút, nhân tiện nói:
– Tốt.
Nàng lần nữa vận chuyển nguyên lực, cắn răng ngưng ra tinh thể màu xanh lá chừng hạt cát kia, toàn bộ thân hình đều nhịn không được run lên, tựa hồ không cách nào chèo chống quá lâu.
Lý Vân Tiêu vung tay lên, liền trảo qua, lập tức lục mang lóe lên, biến mất trong lòng bàn tay không thấy đâu nữa
Trong mắt Cửu di và Mai Đông Nhi đều sáng ngời, có chút không thể tin tưởng.
Cửu di giật mình nói:
– Vân thiếu làm sao thu lại thứ này thế?
Lý Vân Tiêu nói:
– Xin lỗi, phương pháp này thứ cho ta không thể ngoại truyền, hơn nữa cũng chỉ có một mình ta có thể làm được thôi.
Biện pháp của hắn kỳ thật rất đơn giản, trực tiếp thu vào trong Giới Thần Bi, dùng một đạo quy tắc chi lực trấn áp lấy là được.
Cửu di thất vọng nói:
– Đã như vậy, tự nhiên không thể cưỡng cầu. Hiện giờ Vân thiếu có thể nói với ta lúc trước trong Vô Định Hà đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Lý Vân Tiêu nhẹ gật đầu, nói:
– Kỳ thật cũng không xảy ra chuyện gì, ta chỉ ở dưới đáy Vô Định Hà phát hiện một khối ngọc bia, trên đó viết bốn chữ Hà Khúc Thông U. Chất liệu khối ngọc bia kia hết sức đặc thù, lúc ấy ta muốn thuận tay lấy đi, kết quả từ phía dưới lại truyền đến lực lượng khủng bố, khiến ta không thể không buông tha được.
– Ngọc bia? Hà Khúc Thông U?
Cửu di cả kinh, tựa hồ nhớ ra gì đó, sắc mặt chợt đại biến.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói: Cửu di biết rõ này bia? ”
Cửu di mặt sắc mặt ngưng trọng, nói:
– Ta tựa hồ đã thấy qua ghi chép trong cổ thư Mai gia, đợi sau đấu giá hội này ta liền trở về xem lại, có lẽ có thể tìm ra mấu chốt trong đó
Lý Vân Tiêu thấy thần sắc nàng có chút lập loè bất định, biết rõ tất nhiên có chỗ giấu diếm, nhưng đây là gia sự đối phương, hắn mặc dù cực kỳ hiếu kỳ, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ nói:
– Hạt kết tinh màu xanh lá kia ta sẽ tận hế khả năng điều tra, có tin tức sẽ lập tức thông tri Cửu di ngay.
Cửu di hạ thấp người nói:
– Thiếp thân đa tạ Vân thiếu.
Cảm tạ của nàng ngược lại là thật, tuy rằng không có được quá nhiều tư liệu hữu dụng, nhưng Lý Vân Tiêu ít nhất cung cấp một manh mối, khiến cho nàng cũng có chút phương hướng.
– Trước kia Vân thiếu từng nói có việc tìm thiếp thân, không biết chuyện gì?
Cửu di có chút tò mò hỏi.
Lý Vân Tiêu cười khổ một tiếng, nói:
– Cũng không rõ đối với một vật, muốn tìm Cửu di có thể giám vạn vật giúp ta nhìn xem, đây rốt cuộc là vật gì.
Năm ngón tay hắn chụp lấy, liền mở ra trước mặt Cửu di, đầu côn trùng màu vàng nhạt chừng hạt gạo kia liền xuất hiện ở trong lòng bàn tay.
– Vật còn sống?
Đồng tử Cửu di hơi co lại, cả kinh nói:
– Kim hệ nguyên tố chi lực thật mạnh, nếu không cảm nhận được sinh cơ, ta còn tưởng rằng là bản thân kim hệ nguyên tố biến dị ấy chứ
Mai Đông Nhi cũng lộ vẻ mặt hiếu kỳ, cùng tiến lên, cũng giật mình không thôi.
Cửu di để tay lên lòng bàn tay Lý Vân Tiêu, giữa bàn tay hai người có chút sóng bỗng nhúc nhích, giống như mặt nước đẩy ra, thân thể côn trùng màu vàng kia cũng nhẹ nhàng run rẩy thoáng một phát.
– À?
Cửu di đột nhiên hét lên một tiếng, như phản xạ có điều kiện rút tay lại, cả người sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau.
– Cửu di
Mai Đông Nhi kinh hãi, vội bước lên trước đỡ lấy Cửu di, mặt mũi tràn đầy vẻ khiếp sợ, nàng chưa bao giờ thấy qua Cửu di thất thố như thế bao giờ.
Lý Vân Tiêu cũng kỳ quái, nói:
– Vật ấy có năng lực gì, có thể khiến Cửu di sợ hãi như thế?
Cửu di mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, hô hấp cũng trở nên có chút ồ ồ, khó có thể tin chằm chằm vào côn trùng trong tay Lý Vân Tiêu
Sau một lúc, nàng mới lòng còn sợ hãi nói:
– Vật ấy mang đến cho ta cảm ứng mãnh liệt đời này khó gặp. Tuy rằng ta không biết lai lịch của nó, nhưng thứ này nhất định là hậu duệ Chân Linh, thậm chí chính là bản thân Chân Linh.
– Bản thân Chân Linh?
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Làm sao có thể, mặc dù nói nó là hậu duệ Chân Linh, ta cũng không quá tin tưởng. Trong tư liệu về Chân Linh lưu truyền đến nay, cũng chưa từng thấy ghi chép về vật nhỏ như vậy a?
Cửu di nói:
– Hiện giờ tư liệu Chân Linh lưu truyền tới nay có nhiều thứ không trọn vẹn, hơn nữa ghi chép hơn phân nửa là Chân Linh danh khí rất lớn năm đó, có chỗ bỏ sót cũng chẳng có gì lạ. Ta cũng không thể kết luận thân phận chân thật vật ấy, nhưng cảm giác nó mang đến cho ta xác thực khủng bố dị thường, khiến cho thiếp thân không rét mà run. Không biết thứ này Vân thiếu từ đâu có được?
– Chủ nhân ban đầu vật ấy đã bị ta giết chết, hiện giờ nghe Cửu di nói như vậy, ta thực sự có chút hối hận đã lấy tánh mạng hắn, có lẽ nên bắt lấy sưu hồn thì hay hơn.
Lý Vân Tiêu vẻ mặt hối hận, nói chuyện giết người sưu hồn lại hời hợt như thế, khiến Cửu di và Mai Đông Nhi nghe được da đầu đều có chút run lên.