Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2123: Vật áp trục (1)



Lệ Phi Vũ sững sờ nói:

– Tần Xuyên huynh cũng muốn thử một lần?

Tần Xuyên cười nói:

– Cứ để xem đã, ta sẽ không đi chủ động khiêu khích hắn, nhưng nếu gặp được, không thể tránh khỏi thì cứ thuận thế đánh một trận đi.

Sâu trong đôi mắt hắn cũng hiện lên một đạo hàn mang, còn có chiến hỏa hừng hực.

Trong một rạp khác cách đó không xa.

Hàn Quân Đình cũng lạnh lùng nói:

– Tên ngu xuẩn Chu Sở kia tất nhiên sẽ bị Lý Vân Tiêu thu thập không thể nghi ngờ

Sắc mặt Quỳ Hoa bà bà vẫn cứng nhắc, khinh thường nói:

– Hai người căn bản không phải một cấp độ, Chu Sở có thể chống lại mười chiêu dưới tay Lý Vân Tiêu không? Mấu chốt vẫn phải trông cậy vào Tần Xuyên ra tay mới được.

Hàn Quân Đình nói:

– Lòng dạ Tần Xuyên thâm sâu, mặc dù là ta cũng nhìn không thấu. Hắn có ra tay hay không ta cũng không dám xác định, chúng ta chỉ cần ở một nơi bí mật gần đó chậm rãi đợi thế cục phát triển, thần kiếm Tinh Diệt, Ất Mộc Hóa Linh, cũng không thể thiếu được.

Đấu giá Linh Mẫn Bàn cũng không gây ra oanh động gì, chỉ là náo nhiệt nho nhỏ mà thôi, mọi người tiếp tục vùi đầu vào trong đấu giá khẩn trương kế tiếp

Mạc Hoa Nguyên thấy thần sắc bình tĩnh như nước kia của Lý Vân Tiêu, trong nội tâm cảm thấy bất an không hiểu, tức giận thăm dò hừ nói:

– Không biết người nào, đầu óc bị lừa đá rồi sao, rõ ràng chuyên môn đối nghịch với Vân thiếu.

Lý Vân Tiêu nhàn nhạt nói:

– Cũng tốt, giảm đi cho ta không ít nguyên thạch.

Mạc Hoa Nguyên trong nội tâm nhảy dựng, nói:

– Chẳng lẽ Vân thiếu biết là ai?

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Ha ha, rất nhanh sẽ biết thôi. Tiếp tục xem đấu giá đi, đấu giá hội của Vạn Bảo Lâu quả thật có không ít thứ kinh diễm a.

Mạc Hoa Nguyên biết rõ hắn không muốn nói, trong nội tâm càng thêm thấp thỏm không yên, kỳ thật hắn cũng đoán được người nọ hẳn là Chu Sở không thể nghi ngờ. Thầm nghĩ nhất định không thể để cho bọn hắn xảy ra xung đột, vô luận ai bị thương cũng không phải là điều mà hắn muốn thấy cả.

Đấu giá hội tiếp tục ấm lên, không ít thứ kế tiếp đều có giá cực cao, dẫn tới mọi người không ngừng xôn xao.

Tất Hạo Đãng cũng lần nữa ra tay mấy lần, nhưng đều không công mà lui, xem ra chí hướng của hắn chỉ ở Nguyên Tố Ngũ Hành Kỳ kia, sau khi đắc thủ đối với những vật khác cũng không có dục vọng quá lớn.

Trong tràng mấy vạn người, ngư long hỗn tạp, bốn người Tử Thần Cung sau khi ngụy trang đã rải ở các hướng bất đồng, lại không biết đã sớm bị thần thức Lý Vân Tiêu tập trung lấy rồi.

Bốn người này không ra giá lần nào cả, đã hạ quyết tâm toàn tâm với Tinh Diệt chi kiếm kia rồi.

Đấu giá giằng co mấy canh giờ, đột nhiên đám người đứng ngoài xem thoáng cái trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người trong lòng rùng mình, biết rõ vật áp trục lần đấu giá này sắp xuất hiện rồi.

Hào khí trong tràng cũng thoáng cái trở nên hơi khẩn trương, khí tức áp lực bắt đầu lan tràn.

Đặc biệt là những cường giả một mực không yên lòng, đối với vật đấu giá trước kia đều thờ ơ, không ít người trong hai mắt tuôn ra tinh mang.

Ngược lại đám võ giả cạnh tranh kịch liệt trước kia thì lúc này lại nghỉ ngơi hết.

– Hắc hắc, toàn bộ đấu giá giằng co hơn một ngày, chắc hẳn rất nhiều người đã không còn kiên nhẫn nữa rồi a?

Kha Đồng Quang cười nói:

– Nếu là lão phu vào lúc này đột nhiên tuyên bố đấu giá hội chấm dứt, có thể sẽ bị mọi người đánh chết không đây?

Phía dưới thoáng cái cười rộ lên, không khí khẩn trương lập tức bị tan rã, không ít người hét lên:

– Đâu chỉ đánh chết, đoán chừng sẽ nghiền xương thành tro mất.

– Đừng lải nhải nữa, tranh thủ thời gian bắt đầu đi.

– Ngươi choáng nha, không chỉ là một đấu giá sư, còn là một đậu bức nữa.

Kha Đồng Quang cười hắc hắc vài tiếng, nói:

– Không nhiều lời, tiếp theo là ba kiện áp trục chi vật, mọi người có lẽ đều biết được. Giờ là kiện đầu tiên, linh thảo thập giai Khinh Tinh Lan.

Trong tràng lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi người thoáng cái nín hơi.

Mà ngay cả Lý Vân Tiêu trong lòng cũng run lên, trong mắt chớp động lên tinh mang.

Trên đảo hoang hình tròn có một mỹ tỳ chậm rãi đi ra, trong khay trên tay là một cái hộp ngọc dẹp rộng nửa xích, từ từ đi đến trước sân khấu.

– Linh thảo thập giai này đến cùng là chuyện gì xảy ra?

Trong một rạp trên lầu hai truyền đến một đạo âm thanh hùng hồn, tuy rằng đã trải qua kính bích xử lý, nhưng vẫn mang theo vẻ cực kỳ ngưng trọng.

Tất cả mọi người cũng nín hơi, không dám lớn tiếng thở dốc chút nào cả.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu cũng cực kỳ ngưng trọng, từ khi tiểu Thanh nói cho hắn biết nguyên do không cách nào bước vào thập giai Thần Cảnh hắn mới hiểu được, không chỉ có võ giả bị chắn trước Thần Cảnh, mà ngay cả các loại thiên tài địa bảo cũng chỉ có thể dừng lại ở cửu giai đỉnh phong, không thể tiến thêm chút nào nữa.

Bởi vì trên đời này đã không có quy tắc thập giai, vạn vật không cách nào tiến hóa thêm được.

– Hắc hắc, linh thảo thập giai này tự nhiên là hàng thật giá thật, cho mời Cửu di kiểm nghiệm.

Kha Đồng Quang nở nụ cười tràn đầy tự tin.

Cửu di thần thái nghiêm nghị, gật đầu nói:

– Thiếp thân ngày thường nghiệm bảo vô số, nhưng chưa bao giờ thấy qua vật thập giai, cũng không quá tin tưởng có thể phân biệt ra được, cứ để ta thử một lần xem.

Nàng nói không kiêu ngạo không siểm nịnh, hơn nữa thành thật không hư, không chút che dấu thiếu sót của mình, khiến tất cả mọi người đều phải lau mắt mà nhìn.

Thanh âm trong rạp lầu hai lần nữa vang lên, nói:

– có Cửu di xem xét, chúng ta cũng rất yên tâm.

Mọi người cũng có tâm tư giống vậy, Cửu di đã là Giám định sư mạnh nhất đương thời rồi, nếu ngay cả nàng cũng không nhìn ra được, người khác há có thể phân biệt?

Cửu di nhẹ gật đầu, liền đi ra phía trước, trên hộp ngọc kia có khắc các loại ký hiệu và trận vân cổ quái.

Nàng dùng nhẹ tay nhẹ đặt trên hộp ngọc kia, lập tức một đạo ngọc sắc quang mang ôn nhuận sáng lên trên hộp, trận vận trên đó thoáng cái sáng lên, bay lên vô số hoa văn màu bạc.

Những hoa văn màu bạc kia hiện lên hình dáng đinh ốc bay lên, ngưng tụ ở chỗ hai xích trên bàn tay Cửu di, kết xuất một cái trận đồ màu bạc to lớn.

Thân hình Cửu di khẽ run lên, bị đẩy lui mấy bước, trên mặt lộ ra vẻ mặt.

Tất cả mọi người một lòng nâng lên cổ họng, mở to hai mắt nhìn qua, không dám nháy mắt lấy một cái.

Thanh âm trong rạp lần nữa vang lên, nói:

– Cửu di, sao hả?

Cửu di sắc mặt ngưng trọng nói:

– Bên trong đích thật là thần thảo thập giai không thể nghi ngờ, nhưng tình huống cụ thể ta cũng không cảm ứng được rõ ràng, hi vọng có bằng hữu có thể giúp ta giúp một tay.

Thanh âm trong rạp nói:

– Phải giúp thế nào, thỉnh nói thẳng.

Cửu di nói:

– Thần thảo thập giai này bị phong ấn ở trong hộp ngọc, có thể cam đoan dược lực bên trong không xói mòn, nhưng cản trở cảm ứng của ta. Ta cần một vị bằng hữu thực lực cường đại, giúp ta căng ra phong ấn chi lực. Nhưng lnếu làm vậy sẽ khiến dược lực thần thảo bị sói mòn đi đôi chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.