Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2124: Vật áp trục (2)



Kha Đồng Quang biến sắc, nói:

– Vạn lần không được, thần thảo thập giai chính là tuyệt phẩm thiên hạ, bất luận chút dược lực tổn thất nào đều không cách nào đền bù được.

Cửu di nói:

– Vậy thì thiếp thân liền bất lực rồi, chỉ có thể bảo chứng bên trong đích thật là thần thảo thập giai, nhưng tình huống cụ thể không rõ lắm.

Trong tràng mọi người lập tức ồ lên, các loại nghị luận vang lên, không dứt bên tai.

Thanh âm trong rạp lần nữa vang lên, nói ra:

– Tin tức không rõ, căn bản không cách nào tham khảo, vật ấy thực khó đấu giá. Chẳng lẽ Vạn Bảo Lâu cũng không có chút tin tức nào sao?

Kha Đồng Quang nói:

– Vật ấy chính là tìm được trong một di tích cổ, Vạn Bảo Lâu cũng chỉ có thể kết luận bên trong là thần thảo thập giai Khinh Tinh Lan, còn lại không rõ ràng lắm.

“Hừ”

Đạo thanh âm kia lộ ra phi thường bất mãn, nói:

– Nếu mua với cái giá trên trời, bên trong lại là vật vô dụng thì nên bàn giao thế nào đây?

– Đúng vậy a, Vạn Bảo Lâu có thể phụ trách hàng dởm không?

Bốn phía đều là thanh âm bất mãn.

Kha Đồng Quang có chút khó xử, suy nghĩ một lúc mới nói:

– Nếu tất cả mọi người đã yêu cầu, Vạn Bảo Lâu cũng không thể không thông tình lý, vậy thì mời Cửu di thử một lần đi, không biết phải làm sao căng ra phong ấn?

Cửu di nói:

– Phong ấn chi thuật ta cũng không rõ lắm, ở đây có cao thủ nào không?

Dưới đài thoáng cái an tĩnh lại, đều âm thầm suy nghĩ.

Các lộ hào kiệt đều mây tụ không sai, cao thủ thông hiểu phong ấn chi thuật cũng không ít, nhưng dù sao liên quan trọng đại, không ai dám chủ quan cả.

– Nếu Cửu di và Vạn Bảo Lâu yên tâm thì để ta tới đi.

Một giọng nói chậm rãi vang lên, mọi người lập tức ngưng ánh mắt qua, không khỏi lộ ra vẻ mặt.

Cửu di cười yếu ớt nói:

– Nếu Vân thiếu chịu ra tay, vậy thì tự nhiên không thể tốt hơn rồi.

Người nói chuyện đúng là Lý Vân Tiêu, ở trước mắt bao người, hắn lăng không bay lên, chậm rãi rơi vào trên đài.

– Chậm đã.

Đột nhiên trong đám người vang lên một tiếng quát nhẹ, một gã nam tử mang trường bào màu bạc lộ ra vẻ bất mãn nói:

– Người này là ai? Tùy tiện tìm người thử nếu làm hư mất phong ấn hoặc hư mất linh thảo, trách nhiệm này ai có thể đảm đương đây.

Tất cả mọi người nhìn lại nam tử trường bào màu bạc kia, không ít người kinh hô lên.

– Thì ra là Thái tiên sinh của Bạch Vũ Sơn Trang.

– thái tiên sinh? Chính là đệ đệ trang chủ Bạch Vũ Sơn Trang, Đại Trận Pháp Sư cửu giai Thái tiên sinh sao?

– Đúng là không thể tưởng được Thái tiên sinh lại ở đây, vậy chuyện áp chế phong ấn tự nhiên nên giao cho Thái tiên sinh rồi.

Thái tiên sinh trên mặt tràn vui vẻ, thản nhiên nói:

– Người trẻ tuổi, ta thấy thực lực ngươi không tầm thường, nhưng áp chế phong ấn ngoại trừ thực lực ra còn cần tinh thần lực cường đại, đủ để nhận ra mỗi một đạo phù văn trong phong ấn, ngươi tự hỏi có thể làm được sao?

Lý Vân Tiêu nói:

– Hộp ngọc này hẳn là vật từ xưa lưu lại, vừa rồi lúc Cửu di thăm dò phù văn xuất hiện ta đã hiểu rõ trong lòng, nếu còn có hậu chiêu thì cũng chỉ có thể nhắm mắt theo đuôi, gặp chiêu phá chiêu thôi.

– Hừ, khẩu khí thật lớn.

Thái tiên sinh sắc mặt trầm xuống, quát:

– Bổn tọa chính là Trận Pháp đại sư cửu giai t, cũng không dám tự đề cử mình đi lên, phải biết rằng nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, chính là vọng có cao nhân càng mạnh hơn ta ra tay.

Lý Vân Tiêu nhẹ gật đầu, nói:

– Ta sẽ hết sức.

Thái tiên sinh thiếu chút nữa đã sặc chết, phẫn nộ quát:

– Chê cười ngươi hết sức thì làm được gì? Còn không mau mau xuống dưới!

Cửu di ánh mắt lưu chuyển, chậm rãi nói ra:

– Thái tiên sinh xin bớt giận, dùng hiểu biế của ta đối với Vân thiếu, hắn có thể gánh trách nhiệm này.

Kha Đồng Quang nghĩ đến trước kia ghế lô kính bích cũng thiếu chút nữa bị thần thức người này xuyên qua, lập tức nói:

– Dùng thần thông của Vân Tiêu công tử, hẳn là cũng được.

– Vân Tiêu công tử? Hắn là Lý Vân Tiêu.

Trong tràng đột nhiên có người kinh hô một tiếng.

– Cái gì? Lý Vân Tiêu?

Một hòn đá này đã kích thích lên ngàn tầng sóng, lập tức đám người đứng ngoài xem khiếp sợ, các loại nghị luận nhao nhao vang lên.

– Chính là Lý Vân Tiêu được xưng là nhân tài mới xuất hiện đệ nhất nhân, Bắc Vực tứ tú cũng không phải đối thủ của hắn sao?

– Người này không phải là bị thành Hồng Nguyệt truy nã khắp thiên hạ, đã sớm đền tội sao?

– Tiểu tử này thật trẻ tuổi ah, thực lực thực sự cường đại như vậy sao? Không thể tin được!

Lý Vân Tiêu có chút nhíu mày, cũng không nghĩ tới danh tiếng của mình lại lớn như vậy, tựa hồ tất cả mọi người đều biết.

Thái tiên sinh cũng sửng sờ, không thể tưởng được người trẻ tuổi kia vậy mà lại là người danh khí cực lớn, nhưng hắn vẫn không phục, hừ lạnh nói:

– Thực lực Vân Tiêu công tử ta cũng có nghe thấy, nhưng phong ấn chi đạo không phải đơn giản như vậy đâu. Như vậy đi, ta tùy tiện thi triển một phong ấn chi thuật, nếu Vân Tiêu công tử có thể phá thì ta tự nhiên không nói gì nữa.

Đạo thanh âm trong rạp kia lần nữa vang lên, nói:

– Phương pháp này của Thái tiên sinh rất hay, nếu Vân Tiêu công tử có thể thông qua khảo nghiệm, tự nhiên có thể miễn đi nghi ngờ trong lòng mọi người.

Lý Vân Tiêu không chút do dự nói:

– Đi, ngươi thi pháp đi.

Thái tiên sinh sắc mặt ngưng tụ, liền thả người mà lên, thoáng cái bay lên trên sân khấu đảo hoang.

Nội tâm của hắn hừ lạnh không thôi, đã quyết định chủ ý, thi triển sở học bình sinh cũng phải khốn Lý Vân Tiêu này, khiến hắn mất hết mặt mũi mới được.

– Vân Tiêu công tử, đã chuẩn bị xong chưa?

Thái tiên sinh trên mặt lạnh lẽo, khí tức bành trướng tuôn ra trên thân.

Trong không gian bốn phía đảo hoang hình tròn ẩn ẩn có sóng bỗng nhúc nhích, là võ giả mà Thương Minh bố trí ở bố phía để duy trì trật tự, tất cả đều cảnh giác, sợ phát sinh biến cố.

Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:

– Có thể rồi.

Hắn thủy chung chưa từng động chút nào, mà ngay cả thần sắc trên mặt cũng không chút thay đổi.

Bộ dáng này lọt vào mắt Thái tiên sinh càng bốc lên một cổ ngọn lửa vô danh, trầm giọng quát:

– Đắc tội.

Song chưởng đẩy tới trước người, một cổ sức mạnh to lớn nhộn nhạo ra.

Không gian tựa hồ trực tiếp một phân thành hai, ở phía trước thoáng cái vặn vẹo, liền hóa thành hai đạo quang mang xoay tròn, một bộ Thái Cực Đồ kim ngân song sắc hiện ra trước mắt.

Sau đó mười ngón hắn liên tục động, nguyên một đám ấn phù bay ra từ trong tay, khiến cho người hoa mắt.

Cặp Thái Cực Đồ kia xuất hiện chẳng qua chỉ hai hô hấp đã nhoáng một cái biến mất ở trước mắt, sau một khắc co lại thành chừng đôi quyền, ấn mạnh xuống Lý Vân Tiêu.

Lý Vân Tiêu không tránh không lùi, tùy ý để quang mang kim ngân song sắc kia khắc trên lồng ngực, như bàn ủi nhiệt độ cao ủi lên làn da vậy, phát ra thanh âm “Xuy xuy”.

Thân hình Mai Đông Nhi run lên, dùng tay che miệng lại, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ và lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.