Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2140: Hành tích bại lộ (1)



Lý Vân Tiêu nội tâm không khỏi có chút thẹn thùng, ngượng ngùng nói:

– Hắc hắc, đã như vậy, hai kiện đồ vật kia ta sẽ lấy đi.

Ngưỡng Thiên Hạo gật đầu nói:

– Ta chịu thua, không lời nào để nói. Bất quá cái gọi là không hòa thuận, Vân Tiêu công tử vị bằng hữu này, Ngưỡng Thiên Hạo ta hôm nay kết giao chắc rồi, nếu là công tử lúc rảnh rỗi, hoan nghênh tới Thiên Ưng Thần Miếu làm khách, tất nhiên ta có cất kỹ tuyệt phẩm hảo tửu khoản đãi.

Lấy Lý Vân Tiêu thiên phú thực lực, tương lai tiền đồ không thể hạn lượng, hắn thân là đứng đầu một tông tự nhiên minh bạch lợi hại trong đó, lúc này bắt đầu chắp nối đứng lên.

Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, đang muốn khiêm tốn vài câu, trong lúc bất chợt biến sắc, mạnh mẽ xoay người nhìn phía xa xa, lộ ra vẻ khiếp sợ tới.

Ngưỡng Thiên Hạo nhướng mày, nói:

– Làm sao vậy?

Lý Vân Tiêu trong nháy mắt khôi phục thần thái, lộ ra một tia dáng tươi cười tới, nói:

– Ta hiện có chuyện quan trọng, sẽ không ở lâu, tương lai lúc rảnh rỗi tất đến thần miếu chè chén.

Cũng không đợi Ngưỡng Thiên Hạo trả lời, thân ảnh của hắn một chút hoảng hốt, trong mơ hồ có lôi quang chớp động, đã từ từ trở thành mờ nhạt, cho đến biến mất.

Ngưỡng Thiên Hạo nhìn thân ảnh Lý Vân Tiêu biến mất, thật lâu không nói.

Đám người Ngưỡng Mộc một chút bay tới, đều là sắc mặt hôi bại, vẻ mặt ủ rũ cúi đầu, hoàn toàn không đánh nổi tinh thần.

Ngưỡng Mộc có chút không cam lòng nói:

– Tông chủ đại nhân, cứ như vậy thả hắn rời khỏi

Ngưỡng Thiên Hạo lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói:

– Thả?

Ngưỡng Mộc một chút không nói gì đứng lên, bị ánh mắt của Ngưỡng Thiên Hạo nhìn chằm chằm đến cả người sợ hãi, vội vàng cúi đầu.

Kết cục này cũng không phải là thả, mà là không giữ được a

Ngưỡng Thiên Hạo khôi phục thần sắc bình thường, nhàn nhạt nói rằng:

– Hai vị công tử ra đi, mới vừa rồi tất cả hai vị đều tận mắt thấy được rồi.

Mọi người cả kinh, cảnh giác mọi nơi nhìn lại.

Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một tia hoàng quang, dần dần hóa thành trường điều hình, mặt trên dần hiện ra vô số ký hiệu tới, đúng là một đạo phù lật.

Phù lật xuất hiện sau đó “Phanh” một chút đã bốc cháy lên, bên trong hỏa diễm chậm rãi hiện ra hai đạo nhân ảnh, chính là Tần Xuyên và Chu Sở, hai người đều là gương mặt màu xám trắng

Ngưỡng Thiên Hạo nhìn thần sắc của hai người, đáy mắt tinh mang xẹt qua, đạm nhiên nói rằng:

– Hai vị công tử cảm thấy Lý Vân Tiêu này thế nào?

Tần Xuyên hỏi ngược lại:

– Ngưỡng tông chủ cảm thấy thế nào?

Ngưỡng Thiên Hạo cười, sau đó sắc mặt trở nên dị thường ngưng trọng, trầm giọng nói:

– Thực lực mạnh, tâm trí cao, thiên phú chi tuyệt, cuộc đời ít thấy.

Mười sáu chữ này một chút để sắc mặt của hai người Tần Xuyên càng thêm khó coi đứng lên, cơ hồ là không có chút huyết sắc nào.

Chu Sở vẻ mặt âm trầm, trong mũi mạnh mẽ hừ một tiếng, không phục nói:

– Bất quá là độn thuật siêu tuyệt mà thôi, thật muốn đánh đứng lên, sao lại là đối thủ một chiêu của tông chủ đại nhân ngài được.

Ngưỡng Thiên Hạo lắc đầu nói:

– Trước đó hắn phá vỡ một chiêu Huyễn Quyền Như Hải kia của ta, ma công cũng đã có cửu tinh Vũ Đế chi lực, hơn nữa tựa hồ chưa có đem hết toàn lực.

Sắc mặt hai người khẽ biến, có vẻ hết sức kiêng kỵ và âm trầm.

Ngưỡng Thiên Hạo than thở:

– Kết cục đánh cuộc hoàn toàn ngoài ý muốn bản tọa, thực sự có xấu hổ với hai vị công tử sự phó thác, Ngưỡng mỗ vô ý ở lâu, hiện tại sẽ quay về Thiên Ưng Thần Miếu đến, sau này còn gặp lại.

Tần Xuyên vội hỏi:

– Ngưỡng tông chủ đã tận lực, chúng ta thập phần cảm kích, chỉ là điều kiện kia…

Ngưỡng Thiên Hạo hơi biến sắc mặt, nói:

– Ngưỡng mỗ minh bạch. Đánh cuộc thua, còn liên quan công tử hai kiện bảo bối mất, tự nhiên vô kiểm nhắc lại điều kiện kia, lúc đó cáo từ

Tần Xuyên tựa hồ muốn giữ lại hắn, nói:

– Thần Kiếm Tinh Diệt mất, Ngưỡng tông chủ không muốn tĩnh quan thế cục sao? Có thể cuối cùng thần kiếm chọn chủ là tông chủ đại nhân cũng nói không chừng đấy.

– Ha ha, công tử nói đùa, Ngưỡng mỗ có tự mình hiểu lấy.

Ngưỡng Thiên Hạo cười một tiếng dài, khá có thâm ý nói:

– Thiên hạ này, đã là của những người tuổi trẻ các ngươi. Thần Kiếm Tinh Diệt xuất thế, chính là một loại thời đại âm phù, ta lão đầu tử này sẽ không đến giao du với kẻ xấu nữa.

Dáng tươi cười của hắn, có vẻ có chút cụt hứng.

Kỳ thực hắn đang lúc tráng niên, thực lực các phương diện đều ở vào đỉnh phong của cuộc sống, hơn nữa bách xích can đầu còn đang tiến thêm.

Chỉ là sau khi cùng với Lý Vân Tiêu loại yêu nghiệt này đánh một trận, nghĩ đến tuổi tác của đối phương, nhất thời có chút nản lòng thoái chí đứng lên.

Ngưỡng Thiên Hạo không muốn nói thêm gì nữa, ôm quyền thở dài sau đó liền xoay người rời khỏi, cùng với năm người đồng thời hóa thành một đạo lưu quang, tiêu thất ở trên khoáng dã mênh mông.

– Làm sao bây giờ?

Chu Sở nhìn Tần Xuyên hỏi nói.

Con ngươi của Tần Xuyên một ngưng, dần dần hiện ra sát khí, chậm rãi nói rằng:

– Tùy thời mà động, có thể giết liền giết, bằng không người này tất thành họa lớn.

Chu Sở cả người run lên, cảm thụ được trên người Tần Xuyên phát ra sát ý, nhịn không được trong lòng một trận phát lạnh.

Nhưng càng nhiều còn lại là mừng như điên, cười to nói:

– Ha ha, ngươi thế nào cũng nghĩ thông suốt? Chúng ta lúc này đuổi theo hắn đi. Ta ngươi hai người đơn đả độc đấu cũng sẽ không thua hắn, nếu là dưới sự liên thủ, càng làm cho hắn lên trời không đường xuống đất không cửa.

Tần Xuyên hai tay ôm ở trước ngực, trầm ngâm nói:

– Không thể nóng vội, ghi nhớ kỹ ‘Tùy thời mà động”, bốn chữ, nếu là không có cơ hội cũng không cần động. Thế cục diễn biến, cuối cùng có thể tìm tới cơ hội giết chết hắn.

Hắn con ngươi lạnh lẽo, cười khẩy nói:

– Hàn Quân Tử lão già kia muốn cho chúng ta mượn tay, chúng ta làm sao không thể ngược lại lấy hắn dùng một lát, cũng thuận tiện có thể tìm tòi nghiên cứu một chút lai lịch của Tinh Nguyệt Trai.

– Được! Tất cả đều nghe theo ngươi!

Chu Sở lên tiếng, hai người nhất thời hướng phía Lý Vân Tiêu biến mất bay đi.

Lúc này, trên bầu trời Tân Duyên Thành, mấy đạo quang mang vội vã, nhanh như sấm sét hướng phía ngoài thành điên cuồng bay đi.

Không trung vẽ ra từng cái bạch sắc vân quỹ, tạo nên từng đạo sóng gợn, toàn bộ bên trong thành một cảm giác không rõ khẩn trương lên.

Trên Tử Diễm Các, Hàn Quân Đình ngưng mắt nhìn từng đạo quang mang, trong mắt tinh mang chớp động không ngớt.

Quỳ Hoa bà bà có chút không kiềm chế được, nói:

– Đại chưởng quỹ, hành tung của Bát Tượng đã bị phát hiện, chúng ta không đuổi theo, thực sự được chứ?

Hàn Quân Đình đưa mắt nhìn một trận, mới nói:

– Đuổi theo cao thủ nhiều lắm, chúng ta thân là người của Thương Minh không tiện lộ ra ý đồ cướp giật, để người nọ đi thôi. Lấy thực lực của hắn, âm thầm xuất thủ hẳn không vấn đề. Ta chỉ lo lắng… Tử Thần Bát Tượng rốt cuộc là làm sao bại lộ hành tung?

Quỳ Hoa bà bà không hiểu nói:

– Làm sao bại lộ? Tự nhiên là bị người phát hiện. Cái gọi là dưới giải thưởng lớn tất có dũng phu, Tân Duyên Thành tuy lớn, nhưng nhân khẩu càng nhiều, muốn ẩn thân cũng cũng không dễ dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.