Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2211: Hữu vô tương sinh, phong hỏa ly hợp (2)



Bầy Thi Lễ rốt cục không chịu nổi nữa, cùng bay tới một chỗ, nhao nhao tụ hợp lại, hóa thành Thi Lễ chi Vương, há to miệng ra khẽ hấp

Đoàn Thất Huyễn Lục Yểm kia lập tức hóa thành một đạo lục quang, bị nó hút vào trong bụng, toàn bộ trên người Thi Lễ chi Vương lục quang đại thịnh

Cánh mỏng chấn động, chấn khai hỏa diễm và hạt màu đen, muốn phá không mà đi.

Trong hỏa diễm truyền đến tiếng gầm lên giận dữ, vô số hạt màu đen dưới cương phong xoáy lên, phi tốc ngưng tụ, hóa thành nửa người trên của Ngạc Ngư Quái, mở ra bàn tay lớn chụp tới.

– Đây là…

Trên trán nam tử hủ thi tựa hồ tuôn ra mồ hôi lạnh, toàn bộ khuôn mặt đều sợ ngây người.

Ngạc Ngư chụp bàn tay xuống, không gian lập tức cứng lại, phóng kín đường lui của Thi Lễ chi Vương, sau đó hét lớn một tiếng nhào tới

“Phanh”

Ngạc Ngư trực tiếp đâm vào trên người Thi Lễ chi Vương, hai tay chụp mạnh lấy nó, há to mồm cắn xuống.

“Két”

Cả đầu Thi Lễ chi Vương đều bị Ngạc Ngư cắn trong miệng, dốc sức liều mạng giãy dụa, trên người chấn ra từng vòng lưỡi dao sắc bén, lục mang cũng hóa thành trảm kích, cắt xuống trên người Ngạc Ngư.

Những nơi hào quang đi qua, trực tiếp gọt thân thể kia trở lại hình hạt, nhưng cũng đang chậm rãi nhúc nhích, ngưng mà không tiêu tan.

Trong hai mắt Ngạc Ngư tuôn ra hung quang, thủy chung không chịu há miệng, cứ cắn lấy như vậy, đứng im trên trời cao không hề nhúc nhích.

Thất Huyễn Lục Yểm trực tiếp thẩm vào trong thân Ngạc Ngư, nhưng không có nửa điểm sót lại, hoàn toàn là trạng thái miễn độc.

Thi Lễ chi Vương sau khi vùng vẫy một lúc, tựa hồ đã buông tha, vẫn không nhúc nhích, tùy ý để Ngạc Ngư kia thôn phệ từng chút một.

“Ọt ọt. ”

Nam tử hủ thi nuốt một cái, cũng không biết có nướt bọt hay không, chỉ cảm thấy yết hầu một hồi phát khô.

Mươi vạn năm trước, hắn từng gặp qua đủ loại cường giả, cũng có tồn tại có thể dễ dàng thắng mình, nhưng cho tới bây giờ chưa thấy qua cảnh tượng như vậy, Thi Lễ chi Vương và Thất Huyễn Lục Yểm lại hoàn toàn bị áp chế, khiến hắn hoàn toàn sững sờ.

– Ngạc Ngư này… Rốt cuộc là thứ thế nào…

Nm tử hủ thi nhịn không được mở miệng hỏi, vẻ mặt im lặng và ngốc trệ.

Lý Vân Tiêu thầm nghĩ: quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Ngạc Ngư ngu xuẩn này bình thường nổi lên công dụnggì, hiện giờ ngược lại đại phát thần uy, khiến cho người hai mắt tỏa sáng.

Hắn hắc một tiếng, nói:

– Đây là Hữu Vô Tướng Sinh Phong Hỏa Ly Hợp Thần Ngạc mà bản thiếu gia luyện chế, trừ phi tề tụ đủ Đại Diệt Tuyệt Ngũ Độc, nếu không căn bản không phải đối thủ của nó.

Hắn nhìn qua Ngạc Ngư đang không ngừng nhấm nuốt Thi Lễ chi Vương, thầm nghĩ: đầu xuẩn vật ngươi, bản thiếu gia lấy cho ngươi cái tên uy phong như thế, coi như là không phụ lòng ngươi rồi.

Ngạc Ngư tựa hồ nghe hiểu được một chút, phối hợp gầm thét vài tiếng, trong mắt tuôn ra hung mang, bộ dáng như tuyệt thế hung thú vậy.

Nam tử hủ thi sửng sốt một chút, sắc mặt trầm xuống, năm ngón tay chụp tới trước, quát:

– Kiếm đến.

Thi Lễ chi Vương vẫn không nhúc nhích, tùy ý thôn phệ đột nhiên tuôn ra lăng lệ ác liệt chi khí, kiếm quang trảm phá thân thể Ngạc Ngư, xuyên thấu mà qua

“Loong coong”

Một cổ kiếm ý dâng lên, thân thể Ngạc Ngư lập tức bị chém thành vô số hạt, sau đó chợt lui ra sau.

Trên bảo kiếm ngăm đen kiếm ý mãnh liệt chấn động, từng vòng tản ra.

Nam tử hủ thi hai tay phi tốc bấm niệm pháp quyết, khí tức trên thân không ngừng kéo lên, cùng trường kiếm kia sinh ra cộng minh, trong thiên địa một mảnh hắc mang bắt đầu khởi động.

Lý Vân Tiêu biến sắc, loại kiếm ý này rất mạnh, trong lòng hắn cực kỳ rõ ràng, đây chính là điềm báo trước của nhân kiếm hợp nhất.

Trong tay hắn run lên, một đạo bạch mang lăng không hiện lên.

– Đó là.

Đồng tử nam tử hủ thi đột nhiên co lại, thân hình đột nhiên đại chấn, quyết ấn trong tay mà trở nên mất trật tự, kiếm ý tản ra đầy trời.

“Loong coong”

Thân ảnh Lý Vân Tiêu theo đạo bạch quang kia cùng nhau xuất hiện, một thanh chiến đao sáng loáng ngang trời chém tới.

Đao mang như nước, cũng không có gì cường đại, chỉ chiếu rọi ra một mảnh yên tĩnh, như cổ minh nguyệt triền miên.

“Xùy~~”

Lưỡi đao đâm vào lồng ngực nam tử hủ thi, trực tiếp xỏ xuyên qua trái tim của hắn.

Lý Vân Tiêu sắc mặt như nước, tựa hồ tất cả đều trong tính toán của hắn, trong mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng.

Nhưng hắn cũng không buông lỏng cảnh giác, trước kia chiến thương của Phương Sử cũng đâm xuyên qua trái tim của hắn, nhưng không hề khiến hắn bị thương.

Trong biển lửa, thân ảnh hai người chăm chú kề cùng một chỗ, trường kiếm lâm lập bên cạnh kiếm ý đã loạn, hóa thành từng đạo kiếm quang sụp đổ.

Nam tử hủ thi ngốc trệ nhìn qua trường đao đâm thủng tim mình, trong cổ họng vang lên ọt ọt, gian nan nói:

– Thiên Thu Ngự Đao…

Ánh mắt Lý Vân Tiêu ngưng lại, thì ra tên thật của đao này là “Thiên Thu Ngự Đao”, hắn một mực đều gọi là Thiên Thu Bá Đao.

Trên thân đao truyền đến rung động lắc lư rất nhỏ, từng vòng phù văn dâng lên, trên đó hiện lên bốn chữ cổ triện to: Nhất Đao Thiên Thu.

– Đao này ngươi có được từ đâu?

Nam tử hủ thi mặt mũi tràn đầy kinh hãi, còn có thần sắc phức tạp vô tận trong mắt, nhìn chằm chằm vào trường đao kia, trong mắt lại có ánh huỳnh quang chớp động.

Thần sắc của hắn thoáng cái trở nên ôn hòa, lại mang theo nhu tình, vươn tay ra vuốt ve qua trên thân đao.

Lý Vân Tiêu cũng không ngăn cản động tác của hắn, chỉ lãnh đạm nói:

– Ngươi quả nhiên có liên quan đến chủ nhân đao này, như vậy Huyền Vũ Tinh Cung này cũng là nơi Trấn Ma sao?

Thân hình hủ thi run lên, thần thái thay đổi, thất thanh nói:

– Chẳng lẽ phong ấn Hóa Long Trì đã mở sao

Lý Vân Tiêu không đáp mà hỏi:

– Ta hiểu rồi, trong Huyền Vũ Tinh Cung này trấn áp một khối Nghê Hồng Thạch, không biết là Nghê hay là Hồng đây?

Thân hình hủ thi chấn động, gương mặt dị thường vặn vẹo, quát:

– Ngươi là ai? Ngươi biết được những gì?

Lý Vân Tiêu nói:

– Ta là tân chủ nhân chuôi Thiên Thu Ngự Đao này, là lão chủ nhân của nó tự tay giao phó cho ta.

– A?

Hai mắt hủ thi chớp động lên ánh huỳnh quang, lại có nước mắt lăn xuống:

– Hắn hiện giờ có mạnh khỏe không?

Gương mặt Lý Vân Tiêu run rẩy thoáng một phát, thở dài:

– Đã hóa trần mà đi rồi.

Hủ thi hai tay bắt lấy Thiên Thu Ngự Đao, trên mặt tràn đầy nước mắt, lại thấp giọng nức nở nghẹn ngào.

Dưới liệt hỏa hừng hực đầy trời, thân ảnh hai người lộ ra cô linh mà đìu hiu.

Lý Vân Tiêu chậm rãi dùng sức muốn rút đao ra, lại phát hiện nam tử hủ thi kia đã nắm chặt, không thể lay chuyển được, hắn nhướng mày, nói:

– Nếu ngươi cũng là người trấn ma năm đó, lại có sâu xa với chủ nhân đao này vậy thì giữa ta và ngươi có lẽ là bạn không phải địch.

Nam tử hủ thi dần buông thân đao ra, ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên thấu hỏa diễm, nhìn lên tinh không vô tận, trên mặt thối rữa một mảnh cô đơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.