Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2213: Nghịch hồn tiên (1)



Trong hai mắt Hồ Lô Tiểu Kim Cương tuôn ra lệ mang, chớp động lên hàn quang yêu dị, hừ lạnh nói:

– Bắc Quyến Cổn Nam, rõ ràng là ngươi bội phản, lại trách ngược bổn tọa, xem ra mười vạn năm cô tịch đã triệt để bôi diệt đi sơ tâm của ngươi rồi. Đã như vậy, vừa hay ngươi cũng không cần thân hình mục nát này nữa, hãy để bổn tọa tinh lọc ngươi đi.

Hồ Lô Tiểu Kim Cương nắm chặt năm ngón tay, lập tức Tinh Vân bắt đầu khởi động, một cổ quyền uy mênh mông tản ra, sát khí nghiêm nghị

Gương mặt và tâm tình Lý Vân Tiêu đồng thời trầm xuống, Nghê Hồng chi thạch quả nhiên có ảnh hưởng cực lớn đến tâm tính võ giả.

Năm đó chủ nhân thành Hồng Nguyệt mất tích cũng có quan hệ đến nó, mà Huyền Vũ Tinh Cung chi chủ, cũng đã đã từng là tồn tại Thần Cảnh cũng không ngăn được Hồng Thạch chi lực, trong lòng hắn chợt cảm thấy nôn nóng không hiểu, cảm thấy lo lắng thay Lạc Vân Thường.

Phần đông võ giả đều cảm nhận được một sức mạnh to lớn của quyền kia, sắc mặt đều đại biến.

Bắc Minh Nguyên Hải kinh hãi không thôi, cả giận nói:

– Lý Vân Tiêu, ngươi sao lại dẫn ra một tên sát tinh như vậy, đến cùng đã xảy ra chuyện gì rồi?

Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:

– Chuyện gì xảy ra tự ngươi không thấy sao? Thứ này đã nhập ma, muốn giết chết mọi người chúng ta.

– Nhập ma...

Đoan Mộc Thương thì thào tự nói, trong mắt chớp động hào quang, nói:

– Chẳng lẽ, chẳng lẽ trên người hắn có Nghê Hồng Thạch?

Lý Vân Tiêu nhướng mày, liếc qua Đoan Mộc Thương, liền im lặng không nói.

Đoan Mộc thế gia luôn luôn là thần bí, tăng thêm thân mang dị thuật xem bói, biết rõ một ít bí mật trên đại lục cũng rất bình thường.

Càng có khả năng Đoan Mộc Thương đã sớm biết đến Hồng Thạch, bởi vậy mới không ngại xa vạn dặm chạy tới, chỉ có điều Huyền Thần Thiêm uy lực có hạn, không thể tính toán đến chủ nhân Lưỡng Giới Sơn mươi vạn năm trước rõ ràng vẫn còn sống

Đương nhiên, cũng không tính toán được Lưỡng Giới Sơn chi chủ còn đoạt xá Hồ Lô Tiểu Kim Cương của Lý Vân Tiêu.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu đột nhiên có chút cổ quái, thầm nghĩ Huyền Vũ Tinh Cung này trở về từ trong, sẽ không phải là vì Hồ Lô Tiểu Kim Cương đấy chứ?

Đối phương đã thi triển đoạt xá, liền chứng minh thân thể hắn tất nhiên không bằng Hồ Lô Tiểu Kim Cương, hơn nữa một chiêu Băng Sát Tâm Diễm vừa rồi, hiển nhiên chính là lực lượng Hồ Lô Tiểu Kim Cương.

Nghĩ vậy, hắn lập tức có chút giật mình, tựa hồ đã nghĩ thông tiền căn hậu quả mọi chuyện.

Hồ Lô Tiểu Kim Cương bị Nhuận Tông truyền tống đi, thật không ngờ trùng hợp rơi vào trong Tinh Cung hư vô, bị Tinh Cung chủ nhân đạt được.

Tinh Cung chi chủ vốn đã luyện hóa được Hồng Thạch, nhưng thân thể có lẽ đã sớm mục nát không thành bộ dáng, tức cũng đã nhập ma, cũng bất lực, phá không mở ra cấm chế phong ấn năm đó mình bố trí xuống.

Mà sự xuất hiện của Hồ Lô Tiểu Kim Cương lại thay đổi tất cả.

Lý Vân Tiêu thầm nghĩ, chẳng lẽ tất cả thật là số trời.?

Nhìn Hồ Lô Tiểu Kim Cương linh tính mười phần, trên mặt mỉa mai và lạnh lùng, hắn cảm khái nói không nên lời.

– Lưu vũ vũ phong, kinh vân quyền.

Sắc mặt Hồ Lô Tiểu Kim Cương trầm xuống, trong hai tròng mắt chớp động sát ý, một quyền xúc thế đột nhiên đánh ra, toàn bộ hoàn vũ điên đảo, tinh không rung động lắc lư.

Phảng phất vô số ngôi sao từ trên bầu trời đêm rơi xuống, như một hồi mưa sao chổi xinh đẹp.

Nhưng sắc mặt mỗi người đều trắng bệch, không ai có tâm tình thưởng thức sự rực rỡ tươi đẹp của quyền thế kia cả, đều cắn răng một cái, vội vận chuyển nguyên công chống cự.

Trong mắt Mục Chinh lại mang theo kinh ngạc, cả kinh nói:

– Muôn đời Bất Hủ, Thần Khôi

Hắn kẻ tài cao gan cũng lớn, trực tiếp duỗi tay ra, năm ngón tay mở ra chộp tới quyền phong

“Phanh”

Lực lượng một quyền đập vào tay hắn, lập tức chấn nát da thịt, chấn khiến cả cánh tay đều máu tươi đầm đìa, một hồi run lên.

Nhưng hắn vẫn chỉ nhíu mày, lắc đầu nói:

– Không đúng, lực lượng này không đủ, xa xa không đủ.

Người còn lại nhìn hắn như tên điên, dốc sức liều mạng trốn đi, nhưng dưới quyền phong, uy áp mênh mông, đầy trời lưu tinh quyền ảnh, rất khó tránh nét, chỉ có thể ra sức chống cự

Lý Vân Tiêu trong lòng cười khổ không thôi, may mắn lực lượng bản thân Hồ Lô Tiểu Kim Cương có hạn, nhưng dưới sự điều khiển của Tinh Cung chi chủ cũng phát huy ra chiến lực siêu cường.

Trong quyền ảnh đầy trời, vậy mà mỗi một đạo quyền uy đều mạnh hơn Kim Cương Quyền do bản thân Hồ Lô Tiểu Kim Cương đánh ra rất nhiều.

Trong tay hắn lóe lên đao mang, Thiên Thu Ngự Đao quét ngang mà ra, trực tiếp chém nát một đạo quyền mang, uy thế hiển hách xẹt qua bên người hắn.

Không ít võ giả toàn lực đối oanh vẫn kém một chút một, bị đánh cho trọng thương bỏ mạng, trong lúc nhất thời tiếng kêu thảm thiết liên tục.

Hồ Lô Tiểu Kim Cương ngưng tụ ánh mắt, lạnh giọng nói:

– Bắc Quyến Cổn Nam, bổn tọa giáo huấn ngươi, ngươi lại dám hoàn thủ?

Sắc mặt Bắc Quyến Cổn Nam cực kỳ khó coi, cắn răng nói:

– Đại nhân, ngài đã bị Hồng Thạch khống chế tâm trí, nhập ma rồi!

– Im miệng, chuyện bổn tọa chưa từng đến phiên ngươi tới miệng lưỡi? Bổn tọa liền trước tiên giết chết tên phản đồ ngươi trước.

Thân ảnh Hồ Lô Tiểu Kim Cương lóe lên, liền xuất hiện ở trước mặt Bắc Quyến Cổn Nam, giang hai tay chộp tới cổ hắn.

Một đạo quang mang từ lòng bàn tay hắn bắn ra, vô cùng sắc bén, hào quang bốn phía hiện ra khe hở màu đen.

Bắc Quyến Cổn Nam cả kinh, hắc kiếm trong tay dựng lên, chèm thẳng tới phía trước.

“Xùy~~”

Hai đạo trảm kích va chạm vào nhau, bắn ra ra vô số linh áp chi lực lan tràn ra, thôn phệ trừ khử lẫn nhau.

Bắc Quyến Cổn Nam trầm giọng nói:

– Đại nhân, chớ mất bản tâm a!

– Im ngay.

Hồ Lô Tiểu Kim Cương tựa hồ nổi giận, hai ngón bấm niệm pháp quyết điểm xuống trên người Bắc Quyến Cổn Nam, từng tiếng xé gió chói tai vang lên.

Bắc Quyến Cổn Nam sắc mặt âm trầm, kiếm quyết mở ra, không trung hiển hiện mấy đạo bóng kiếm, thanh âm “Rầm rầm rầm” liên tiếp.

Hồ Lô Tiểu Kim Cương dưới chân giẫm mạnh, liền đánh tới, mà Bắc Quyến Cổn Nam lại cầm kiếm lao ra, hai người quấn đấu.

Người bốn phía thoáng cái đều ngốc trệ, có chút sờ không được ý nghĩ. Nhưng đa số đều điều tức nguyên lực, suy nghĩ xem làm sao phá vỡ kết giới nơi này để đào tẩu

Mục Chinh kéo lấy cái cằm, trầm tư nói:

– Thứ này rõ ràng là khôi lỗi chi thân, chẳng lẽ là hồn phách bám vào trên khôi lỗi? Điều này sao có thể, trừ phi là thần khôi, nhưng lực lượng nó thi triển ra cũng chỉ là Võ Đế đỉnh phong mà thôi, kỳ quái...

Đoan Mộc Thương ngưng giọng nói:

– Vân thiếu, nam tử hủ thi này xảy ra chuyện gì? Ngươi vừa rồi nói với hắn những gì?

Ánh mắt Lý Vân Tiêu chớp động, sắc mặt cũng âm trầm dị thường, từ tình huống trước mắt mà xem, muốn đoạt lại Hồ Lô Tiểu Kim Cương thật sự cực kỳ khó khăn.

Lời Đoan Mộc Thương khiến hắn thoáng phục hồi tinh thần lại, nội tâm hừ lạnh một tiếng. Đoan Mộc Thương này tất nhiên biết không ít thứ, lại cố ý dấu diếm mọi người, khó trách trên đường đi đều tích cực như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.