Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2218: Tuần tra đẩu ngưu (2)



Chúng nhân thất kinh, trên ngân sắc ký hiệu không chỉ có tính công kích cực mạnh, hơn nữa trực tiếp nổ phá hồn phách.

Hơn nữa cùng lúc đó, Tuần Thiên Đấu Ngưu truyền đến một tiếng gầm nhẹ, bên phải móng trước giơ lên sau mạnh mẽ đạp xuống.

– Ầm…

Trên quang võng chấn động, vô số thanh quang dâng lên, bên trong cũng bay ra thanh sắc ký hiệu, toàn bộ bên trong kết giới không gian một mảnh thanh mang.

– Phanh!

Một gã võ giả bản liền trọng thương trong người, bị thanh sắc ký hiệu một chút dán đầy quanh thân, trong nháy mắt nổ lên, nổ thành một đoàn huyết nhục

– Cái gì? Thứ này còn có thể nổ tung?

Mỗi người đều là da đầu một trận tê dại, hoảng hốt liều mạng thi triển ra tuyệt kỹ, đem thanh sắc ký hiệu đầy trời đánh văng ra ở ngoài mười trượng.

– Ầm ầm…

Tức đã là như thế, ký hiệu này còn là cuồn cuộn bạo liệt, trùng kích lực kinh khủng ở trên thanh võng quanh quẩn.

Mà trên bầu trời ngân sắc ký hiệu cũng đều hạ xuống, như là yêu dị hoa tuyết, ở bên trong kết giới phiêu hốt xoay tròn.

– A….

Các loại tiếng kêu thảm thiết vang lên, đám võ giả chính đang khổ cực chống lại bạo tạc chi lực, trong lúc bất chợt cảm thấy đau đầu như muốn nứt ra, trong khí khổng chảy ra máu tươi.

– Bang bang bang bang…

Nghịch Hồn Tiên uy lực đánh thẳng tới thần thức hồn phách, trong nháy mắt gia tốc tàn sát, không ít người càng ở trước thanh phù bạo thể cũng đã bị ngân phù đánh chết.

Khắp bầu trời tràn đầy mùi máu tươi của cường giả, dưới cao giai Vũ Đế hầu như toàn diệt.

Mà cao giai Vũ Đế trở lên, còn lại là một tinh một tầng thứ, thất tinh Vũ Đế cường giả cũng không tốt gì, đồng dạng là thất khổng chảy máu, thân thể bắt đầu tan vỡ. Bát tinh Vũ Đế khó khăn lắm tự bảo vệ mình, chỉ có cửu tinh Vũ Đế mới cơ bản không lo.

Linh Mục Địch và Tuần Thiên Đấu Ngưu liên thủ một kích, trực tiếp nháy mắt giết chết quá nửa võ giả, chỉ còn lại có ba bốn mươi người, hơn nữa phân nửa trọng thương trong người, sợ là khó lại chống đỡ tiếp theo kích đến.

Trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ hoảng sợ, mặc dù là đám người Bắc Minh Nguyên Hải cũng là kinh sợ không ngớt.

Quyến Cổn Nam đã ở dưới song trọng trùng kích, đôi mắt trở nên có chút hoảng hốt, hắn mục chi khu cơ hồ là tồn tại bất tử, nhưng Nghịch Hồn Tiên này lại trực tiếp khắc chế hồn lực của hắn.

– Chết tiệt!

Tất Hạo Đãng bỗng nhiên phẫn nộ quát một tiếng, một đạo hồng quang ở trời cao hiện lên, người khác ảnh một chút xuất hiện ở Tuần Thiên Đấu Ngưu trên, trong tay kim quang lóe lên, một cây trường thương tựu thẳng tắp đâm xuống phía dưới

– Uồm uồm

Tiếng bò rống trầm thấp kêu lên, to lớn đầu trâu hơi ngăn, trên bầu trời vô số thanh võng nhất thời co rụt lại, đem Tất Hạo Đãng túi nhập bên trong, toàn bộ quang mang lóe lên dưới, tựu tiêu thất ở tại chỗ.

Sau một khắc, Tất Hạo Đãng trực tiếp bị truyện đưa đến trăm trượng ở ngoài, đồng thời quanh thân dán đầy thanh sắc ký hiệu.

– Cái gì?

Tròng mắt của Tất Hạo Đãng đều đột đi ra, một lòng trong nháy mắt chìm đáo đáy cốc, trong tay áo tinh kỳ mở ra, ngũ sắc ánh sáng tuôn ra.

– Ầm ầm…

Thanh sắc ký hiệu trong nháy mắt nổ lên, lực lượng kinh khủng phóng lên cao, còn lại võ giả rất xa đều có thể cảm thấy hủy thiên diệt địa lực.

Bạo tạc uy lực tan hết, Tất Hạo Đãng bốn phía ngũ hành ánh sáng hoảng hốt bất định, cả người đều một mảnh đầy bụi đất, tuy rằng chật vật bất kham, nhưng may là không bị thương tích gì.

Trong lòng Lý Vân Tiêu thất kinh không ngớt, phiến vực giới này, mặc dù không giống như trong Giới Thần Bi dựa vào chủ nhân tùy tâm sở dục, nhưng cùng với lôi giới của Lôi Hổ Hỏa Báo không sai biệt lắm, cơ hồ là một loại thần thông diễn hóa.

Đoan Mộc Thương ánh mắt chớp động, nói:

– Mọi người có thể có biện pháp gì tốt?

Trong mắt của Thái Thúc Tà Đình có chút vẻ tuyệt vọng, nói:

– Đây là chân linh hung hồn phối hợp với thần khôi, hầu như chính là Thần Cảnh tồn tại, dốc hết sức giảm chục lần, chúng ta có chống đỡ thế nào cũng không làm nên chuyện gì.

Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:

– Đừng quá bi quan, nếu thật là Thần Cảnh tồn tại, vừa rồi dưới một kích chúng ta đã sớm hôi phi yên diệt, còn có thể có cơ hội tại đây nói chuyện phiếm tâm sự sao?

– Không sai. Mười vạn năm trước Tuần Thiên Đấu Ngưu đã thân chịu trọng thương, đem hồn phách của nó dung nhập trong khôi lỗi, lại trải qua năm tháng hao mòn, đã rơi xuống Thần Cảnh. Mới vừa rồi lực lượng một kích, còn chưa đủ bằng một phần trăm lúc nó toàn thịnh.

Bắc Quyến Cổn Nam nhìn chằm chằm Tuần Thiên Đấu Ngưu, ánh mắt phức tạp nói rằng.

– Không được một phần trăm?

Tất cả mọi người đều trong lòng một trận sợ hãi, lúc toàn thịnh sẽ mạnh mẽ tới mức nào.

Lý Vân Tiêu nói:

– Quyến Cổn Nam tiền bối, bảy huyễn xanh biếc yểm của ngươi có thể khắc chế được nó hay không?

Bắc Quyến Cổn Nam lắc đầu nói:

– Nếu là trước đó hẳn là có thể, tuy rằng ta hồn lực hỏng rồi, nhưng tấm thân thể mục nát này vốn là đại thành thiên địa độc thân, đủ để khống chế đại diệt tuyệt ngũ độc. Nhưng bây giờ...

Hắn khổ sở nói:

– Dưới Nghịch Hồn Tiên, trạng thái linh hồn của ta như gần như xa, hoảng hốt bất định, đã không còn nhiều thời gian rồi, càng khó lấy xuất thủ.

Con ngươi của Lý Vân Tiêu chợt co rút lại, nhìn chằm chằm bộ thân thể mục nát, hoảng sợ không ngớt.

Đồ đệ của hắn Mộng Bạch cũng là thiên địa độc thân, một trong kỳ dị thần thể, mà cái gọi là đại thành, đó là bát môn đều mở, thân thể thành thánh.

Bắc Quyến Cổn Nam thời khắc này thân thể, hẳn là còn trải qua đặc thù xử lý, lúc này mới có thể trải qua mười vạn năm tuế nguyệt, mà gần như không chết.

Trong mắt của hắn một mảnh mơ hồ mờ mịt, thật có chút thần trí dần tiêu mất. Hiển nhiên ở dưới hai chiêu Nghịch Hồn Tiên, đã bị thương không nhỏ.

Linh Mục Địch tuy rằng nhìn không ra biểu tình, nhưng nhãn thần ngoại trừ sắc bén ra, còn có thần sắc phức tạp, quấn quýt không ngừng.

Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn, cũng không lên tiếng, ngược lại thì hai mắt khép hờ, tựa hồ chuyện không liên quan tới mình, điều tức.

Đoan Mộc Thương nói:

– Nếu không có đủ một phần trăm lực lượng, thiếp thân liền có phương pháp khắc chế, ta có một chiêu thần thông, chỉ là cần tiêu hao thời gian nhất định.

Bắc Minh Nguyên Hải nói:

– Thương đại nhân cứ việc thi triển, chỉ là kéo dài hai lão quái vật này một trận nói, tại hạ cùng với những người bạn này, tự hỏi vẫn có thể làm được.

Những người khác trợn mắt với hắn một cái, vô duyên vô cớ đã đem mọi người cùng nhau lôi kéo, bất quá giờ này khắc này, nếu không phải đồng tâm hiệp lực nói, sợ là ai cũng đi không được, vì vậy chưa từng hé răng.

Đoan Mộc Thương trầm giọng nói:

– Được, làm phiền chư vị rồi.

Nàng hai tay bấm tay niệm thần chú, ở trước người hợp lại, quanh thân chín đạo hoa quang bay lên, như là một đóa liên hoa chưa nở, đem nàng bao bọc vào trong đó.

Một cổ thánh khiết chi khí từ bên trong liên hoa mọc lên, trên nụ hoa chưa nở này, hiện ra vô số kim sắc ký hiệu, thoáng cái bừng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.