Trên vai phải hắn lóe lên lôi quang, lần nữa ngưng ra một cánh tay, chỉ có điều sắc mặt trở nên càng thêm tái nhợt, luân phiên chiến đấu đã khiến hắn có chút ăn không tiêu rồi.
Ánh mắt Bắc Quyến Cổn Nam lộ ra thần sắc kinh ngạc nhìn qua Lý Vân Tiêu, bộ dạng tựa hồ như có điều suy nghĩ.
“Khục khục khục”
Nam tử ho khan kịch liệt, mỗi lần đều nhổ ra một ngụm tụ huyết, sau khi liên tiếp nhổ ra hơn mười ngụm, hắn hít một hơi thật dài, vội vàng lấy ra rất nhiều đan dược ăn vào như đường đậu, lúc này sắc mặt mới hơi chút hồng nhuận lên lại.
Nhưng vẻ sợ hãi trong mắt lại không giảm chút nào, oán độc nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, cắn răng nói:
– Linh thể chi thân? Ngươi dĩ nhiên là lôi hệ linh thể chi thân trong Ngũ Hành?
Trong thanh âm tràn đầy hâm mộ ghen ghét.
Lý Vân Tiêu nhướng mày, Ngũ Hành linh thể hắn cũng đã nghe qua, xem như một loại cực kỳ đặc thù trong Thần Thể, đặc thù giống như Ngũ Hành Hóa Linh vậy, cơ hồ là Bất Tử Chi Thân.
Hắn giơ tay lên, nhìn thoáng qua cánh tay mới của mình, tràn đầy vẻ trầm tư.
Từ sau khi Lôi Quyết đại thành, tuy rằng có thể tùy ý hóa thân lôi điện, vạn kiếm bất diệt, nhưng cũng không biến thái như giờ.
Thẳng đến khi tiểu Thanh gieo xuống trong cơ thể hắn một hạt giống Tử Lôi, khiến Lôi Quyết đại thành của hắn lại có tiến triển, bởi vậy mới có đặc thù gần giống như Ngũ Hành linh thể thể này.
– Hô, may mắn ta là lôi hệ linh thể chi thân.
Lý Vân Tiêu than dài, dùng tay lau đi mồ hôi trên trán.
– Thôi đi, chết tiệt.
Nam tử kia ghen ghét nghiến răng nghiến lợi, nói:
– Linh thể chi thân cho tới bây giờ chưa từng nghe qua có Tiên Thiên, ngươi nhất định là thân mang loại thần thông yếu quyết này.
Lý Vân Tiêu suy nghĩ, nói:
– Ồ, nghe ngươi nói vậy dường như cũng đúng a. Khi còn bé dùng dao cắt một chút liền sẽ chảy máu, từ sau khi khi tu luyện lôi hệ thần thông này liền không có nữa rồi, chậc chậc, thật đúng là thần kỳ nha.
Nam tử kia ghen ghét đến phát điên, quát:
– Mau, mau giao thần thông yếu quyết kia cho ta.
Lý Vân Tiêu nói:
– Cho ngươi cũng được, nhưng Tuần Thiên Đấu Ngưu vừa rồi đâu rồi?
Sắc mặt nam tử biến hóa, cảm xúc ghen ghét kia mới dần dần tiêu tán, khôi phục vẻ thanh minh, rầm rì nói:
– Ngươi muốn dùng thần thông yếu quyết để đổi lấy Tuần Thiên Đấu Ngưu của ta sao?
– Của ngươi sao?
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
– Được rồi, của ngươi. Ân, đúng là như vậy.
Nam tử lạnh giọng nói
– Đây chính là tồn tại Chân Linh, chỉ là công pháp yếu quyết, ngươi cho rằng đáng giá sao?
Lý Vân Tiêu nói:
– Có đáng giá hay không phải xem bản thân rồi, linh thể chi thân cơ hồ là Bất Tử Bất Diệt, huống chi bản thiếu gia tu luyện còn là Lôi thể lực sát thương thật lớn, có muốn hay không đều xem một ý niệm của ngươi.
Nam tử trầm mặc, hắn cũng nhìn ra Lý Vân Tiêu giờ phút này đã là nỏ mạnh hết đà, Bắc Quyến Cổn Nam bên người cũng bị trọng thương hồn phách, nếu mình ra tay thì có nắm chắc rất lớn có thể thắng được.
Nhưng thần thông yếu quyết kia chưa chắc đã ở trên người Lý Vân Tiêu, nếu cưỡng ép sưu hồn thì... Tiểu tử này hình như là Thuật Luyện Sư cửu giai...
Trong mắt của hắn hiện lên một đạo lệ mang, nói:
– Tốt, nhưng ngươi phải chứng minh thần thông yếu quyết đang ở trên người ngươi mới được.
Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, lấy ra một quả ngọc giản đặt ở trên trán, khắc nửa phần trước của Lôi Quyết vào trong, ném tới, nói:
– Chính ngươi kiểm nghiệm thoáng một chút. Bất quá, ta cũng cần ngươi chứng minh Tuần Thiên Đấu Ngưu kia vẫn còn trên người ngươi mới được.
Nam tử thoáng cái tiếp nhận ngọc giản, dùng thần thức quét qua, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, nhưng đa phần là đại hỉ, hắn lúc này đáp:
– Tốt.
Sau đó khẽ vẫy, phóng ra một cái túi, có ngâng quang bắn ra, hóa thành bộ dáng Tuần Thiên Đấu Ngưu.
Đạo thần phù kia đang dán ở phần lưng Đấu Ngưu, diễn biến ra ngàn vạn phù lật, phủ kín toàn thân, vô luận giãy dụa thế nào cũng không thể thoát được.
Nam tử nói:
– Ghi chép lại toàn bộ thần thông, Thanh Ngưu này sẽ là của ngươi.
Lý Vân Tiêu mỉm cười, lại lấy ra một quả ngọc giản trống, khắc vào toàn bộ Lôi Quyết, ném tới.
Nam tử tiếp vào tay, thần thức quét qua, lập tức lộ ra vẻ đại hỉ, nhịn không được ngửa mặt lên trời cười ha hả.
Lý Vân Tiêu sắc mặt bình tĩnh, nhìn hắn cười một lúc, mới nói:
– Sao hả?
Trên mặt nam tử lộ ra một tia âm sắc, liếm lấy môi dưới, hắc hắc nói:
– Vân Tiêu công tử quả nhiên thủ tín, dễ dàng giao thần thông kinh thiên như thế cho ta, chẳng lẽ không sợ ta lật lọng sao?
Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, nói:
– Ngươi sẽ sao?
Gương mặt nam tử dần ngưng kết lại…, trong miệng thở khẽ một chữ, nói:
– Sẽ.
Hắn vươn tay chụp lấy, cuốn lấy cái túi kia, lập tức thu Tuần Thiên Đấu Ngưu vào trong đó, trong tay lóe lên, liền biến mất không thấy gì nữa.
Lúc này mới liếc qua Lý Vân Tiêu, có chút kinh ngạc nói:
– Thần thái Vân Tiêu công tử rất trấn định đấy.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Coi như không tồi, cánh rừng, loài chim gì mà chưa gặp. Chỉ là ta rất tò mò với thân phận của ngươi đấy, không bằng nói cho ta nghe một chút đi. Thần thông yếu quyết kia coi như là mua thân phận của ngươi.
Nam tử gật đầu, nói:
– Mua bán này có lợi, tại hạ Thái Thúc Cảnh Dung.
Lý Vân Tiêu sửng sốt, nói:
– Thái Thúc Tà Đình là gì của ngươi?
Trong mắt Thái Thúc Cảnh Dung xẹt qua một tia dị sắc, khẽ nói:
– Chính là đại ca ta.
Trên mặt hắn lộ ra một tia trào phúng, nói:
– Đáng tiếc thực lực của hắn không đủ, bị Vân Tiêu công tử dùng Thần Sơn đánh cho phấn thân toái cốt, cũng coi như là vận mệnh của hắn.
Hắn không có một tia hận ý, ngược lại vẻ mặt khinh thường, hơn nữa hai mắt toát ra quang mang, hắc hắc nói:
– Vừa nói như vậy, thứ tốt trên người Vân Tiêu công tử thật nhiều đấy. Tòa Tam Sắc Thần Phong kia, tại hạ cũng cảm thấy rất là hứng thú a.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Lại đây, đổi cho ngươi.
– Đổi?
Thái Thúc Cảnh Dung cười quái dị nói:
– Còn muốn đổi Tuần Thiên Đấu Ngưu của ta sao?
– Không phải.
Lý Vân Tiêu lắc đầu, khẽ cười nói:
– Lần này là đổi mạng của ngươi.
Trên bầu trời thoáng cái yên tĩnh trở lại, không có một tia thanh âm, hào khí bắt đầu trở nên quỷ dị.
Ánh mắt mỉm cười của Thái Thúc Cảnh Dung dần dần trở nên âm độc, lạnh giọng nói:
– Lý Vân Tiêu, ngươi thực cho rằng mình vô địch thiên hạ rồi sao? Liên tiếp giết Bắc Minh Nguyên Hải và đại ca vô dụng kia của ta, còn có lực lượng đối phó ta sao?
Lý Vân Tiêu vẻ mặt phong khinh vân đạm, nói:
– Không thử thử làm sao biết, nói không chừng sẽ giết được đấy.
– Muốn chết.
Ánh mắt Thái Thúc Cảnh Dung phát lạnh, thân ảnh chớp động liền biến mất tại chỗ.
Sau một khắc, một đạo quang mang trực tiếp phi trảm đến, lập tức chém Lý Vân Tiêu thành hai khúc
Nửa người trên Lý Vân Tiêu thoáng cái hóa thành lôi đình, hai tay như trảo câu, trực tiếp chụp lấy bờ vai Thái Thúc Cảnh Dung, cười một tiếng nói: