Hơn nữa Thái Cổ Cương Phong chi lực cũng gào thét mà lên, xoáy ra khỏi người hắn.
- Lên
Lý Vân Tiêu hét lớn một tiếng, mượn nhờ cương phong lực kia, trong khoảnh khắc đã kéo động quái ngư màu xanh kia xoay vòng khắp toàn bộ bầu trời.
Lực xoáy càng lúc càng nhanh, quái ngư màu xanh bị chuyển ra vô số hư ảnh, cơ hồ không thấy rõ chân thân đâu nữa.
- Ôi trời ơi!!...
Những võ giả còn đang quan chiến trong thành Phong Linh đều trợn mắt há hốc mồm, tiếng nuốt nuốt nước miếng liên tiếp vang lên, nguyên một đám hoảng sợ không thôi.
Muốn đùa giỡn một đầu quái ngư như chiến hạm trong lòng bàn tay, cái này cần khí lực bực nào mới có thể làm được chứ?
Kỳ thật bọn hắn đều đánh giá cao lực lượng rồi Lý Vân Tiêu, hẳn chẳng qua chỉ là dùng sức xảo diệu, hơn nữa có cương phong phụ trợ, lúc này mới tứ lạng bạt thiên cân, làm được chuyện như thế.
- Cái gì?
Khâu Mục Kiệt cách đó không xa cũng là toàn thân cự chiến, tròng mắt cũng kinh hãi như muốn rớt ra, há to mồm triệt để hóa đá.
Thẳng đến khi mấy thanh trường kiếm chém tới, hắn mới giật mình tỉnh táo lại, vội vàng né tránh ra.
Mà đồng thời khiến trong lòng của hắn hoảng sợ không thôi chính là, phương kiếm trận này tuy rằng không nguyên vẹn lắm, nhưng lại không hề có sơ hở, biến hóa ngàn vạn, chỉ có thể dùng lực phá trận
- Ah ah.
Khâu Mục Kiệt rống to mấy tiếng, trong đôi mắt bạo lên hung quang, hai tay đột nhiên nắm chặt, trên thân thể truyền đến trận trận âm bạo, đang không ngừng biến hóa lấy.
Toàn bộ thể phách trong khoảnh khắc liền bành trướng, như sung khí vậy, trở nên khôi ngô dị thường
Trên thân thể như sắt thép giống lộ ra sáng bóng, nhìn như vô cùng chắc chắn.
Mà cánh tay lớn hơn gấp mấy lần lại mọc đầy lông tơ màu vàng, còn có vô số phù văn lạc ấn trên đó, càng có các loại văn tự cổ quái bay ra khỏi hai tay, khó có thể nhân biết rõ ràng.
Hai bàn tay lớn đầy lông xù hư trảo về trước một cái, lập tức không trung kịch liệt rung động lắc lư, một đạo khí uẩn chi lực rất mạnh đẩy ra.
Dưới bạch quang lập lòe, một thanh phác đao khoan hậu nháy mắt xuất hiện, toàn thân trắng noãn, không giống như chế tạo từ kim loại, trên đó điêu khắc đầy hoa văn trận phù.
Thần sắc Khâu Mục Kiệt một mảnh nóng bỏng, hai tay lông xù cầm chặt đại đao, gào thét lớn lăng không chém mạnh xuống
“Rống”
Một cổ gào thét kinh thiên truyền ra, hư ảnh một đầu sinh vật như Tượng cực lớn hiện ra, hai răng nanh như ngọc, tinh khiết hoàn mỹ.
Chất liệu phác đao lại giống hệt với răng nanh kia, hiển nhiên là dùng nó chế thành
Nó ngửa đầu lên điên cuồng gào thét mấy tiếng, răng nanh nhô lên, đánh mạnh tới kiếm trận.
“Oanh”
Hư ảnh hình Tượng kia lập tức nghiền nát, hóa thành vô số ánh đao bắn ra, tách toàn bộ vạn kiếm đồ ra.
Khâu Mục Kiệt đại hỉ, đang muốn cuồng tiếu, đột nhiên bầu trời có một bóng ma rơi xuống...
Hai mắt hắn thoáng cái nổ bung, giận dữ hét:
- Con cá ngu xuẩn.
Bóng mờ cực lớn bay thấp xuống kia đúng là Chiến Hạm Ngư..., Lý Vân Tiêu vứt nó ra ngoài, lấy làm binh khí đập tới Khâu Mục Kiệt
Thân hình Chiến Hạm Ngư không ngừng quay cuồng trên không trung, tựa hồ nghe thấy thanh âm của Khâu Mục Kiệt, đuôi cá “PHỐC PHỐC” động vài cái, trên người “Rầm rầm rầm” sinh ra mấy chục đôi cánh dùng sức vỗ vỗ.
Sức gió cực lớn bắt đầu khởi động, thân cá cực lớn kia lập tức dừng lại, lơ lửng giữa không trung.
Lý Vân Tiêu mặt hiện hắc tuyến, mấy chục đôi cánh kia hình thái lớn nhỏ không đều, giống như vẩy cá đầy người vậy, vừa nhìn đã biết là dùng cánh của mười mấy loại chim bay ghép vào rồi.
Trên đó còn có mấy đôi cánh mỏng, hiển nhiên là cánh của côn trùng.
Nhưng có điểm giống nhau chính là trên mỗi một đôi cánh đều lộ ra phong hệ chi lực cường đại, hình thành từng đạo vòi rồng nhỏ bé, đồng thời vỗ xuống uy lực cực lớn.
Khâu Mục Kiệt thoáng cái bay thấp đến trên lưng nó, quát:
- Hóa lân.
Trên người Chiến Hạm Ngư bắt đầu có phù văn khởi động, tất cả lân phiến hình thù kỳ quái thoáng cái đều dựng ngược lên, phản xạ ánh mặt trời khiến người hoa cả mắt.
Hai mắt Lý Vân Tiêu tê rần, hơi co lại, chỉ thấy lân phiến bay múa đầy trời, như là ngàn đao vạn kiếm bắn đến.
Toàn bộ bầu trời đều lộ ra thanh âm “Boong boong”, vô số lân phiến kéo động trên không trung.
Những lân phiến kia đầu đuôi tương liên, như khóa sắt tung hoành, ở chung quanh hắn hiện ra hình đinh ốc trụ không ngừng co rút vào chính giữa, không gian bỗng chốc bị xoắn đến nát bấy
Lý Vân Tiêu cả kinh, những nơi lân phiến đi qua, đầy trời đều là vết nứt không gian khủng bố, nhao nhao lao đến đến, như vô số đao kiếm.
Sắc mặt hắn trầm xuống, hai tay bấm niệm pháp quyết, hóa ra pháp tướng kim thân ba đầu sáu tay, sáu tay nắm chặt, tiếng rống to đánh tới bốn phương tám hướng.
“Ầm ầm long”
Không gian lập tức bị đánh cho biến hình, vô số lợi lân bị cắt xuống, bị quyền phong lần lượt chấn khai.
Trong khoảnh khắc quyền ảnh màu vàng đầy trời cùng lợi lân đủ mọi màu sắc bay múa, hình ảnh kia cực kỳ xinh đẹp, lại tràn ngập khủng bố vô tận.
Hai mắt Khâu Mục Kiệt tuôn ra vẻ kiếp sợ, lập tức sắc mặt trầm xuống, xông lên khỏi Chiến Hạm Ngư, cánh tay màu vàng đầy lông xù giơ phác đao lên cao, chém mạnh xuống dưới.
Trên bầu trời lập tức vẽ ra một lỗ hổng đến mấy trăm trượng, toàn bộ thế giới thoáng cái như bị bổ làm hai.
Lý Vân Tiêu vội vàng thoáng nhìn qua, trong lúc kinh hãi vội vàng lăng không hư nắm, trên một cánh tay hiện ra Lãnh Kiếm Băng Sương, kiếm quyết khẽ dẫn, liền nghênh đón lấy
“Phanh”
Trong lân phiến bay đầy trời, binh khí hai người hung hăng va chạm vào nhau, kình lực cực lớn xông tới, tàn sát bừa bãi trên trời cao, cuốn bay hết những lân phiến kia.
Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, cơ hồ đã mất đi tri giác.
Không chỉ có thế, bị kình lực cực lớn kia áp chế xuống, khí huyết trong cơ thể trào lên, cả người bị nhô lên cao đẩy lui vài trăm mét, mới dừng thân hình lại được.
Cánh tay kia của Khâu Mục Kiệt không biết là vật gì, về mặt lực lượng còn trên cả hắn, trên thân kiếm bị chấn lên đạo ánh sáng màu lam, vô số băng tinh lập tức bốc hơi.
Vô số phi lân bị lực xung kích cuốn bay lần nữa ngưng tụ, nhao nhao rơi xuống như mưa rào, thoáng cái đã bao vây lấy cánh tay Lý Vân Tiêu, lượn vòng giảo sát đến.
Quái ngư màu xanh kia tựa hồ ý thức được những phi lân này cũng không nổi lên được tác dụng gì mang tính thực chất, thân ảnh liền khẽ du động, trốn vào hư không.
Lúc lần nữa xuất hiện liền trực tiếp ở phía trên Lý Vân Tiêu rồi, miệng cá mở ra, nhổ ra vô số bong bóng, từ trên không rơi xuống.
Những bong bóng kia bị vô số vết nứt không gian cắt lấy cũng không ảnh hưởng, hơn nữa còn dính lại vào nahu, tạo thành một chuỗi, càng ngày càng nhiều.
Những bong bóng này rất nhanh che khuất bầu trời, bao lấy Lý Vân Tiêu và tất cả những lân phiến kia lại.
“Ọt ọt ọt ọt.”
Cũng không biết những bong bóng này có tác dụng gì, quái ngư màu xanh tựa hồ cảm thấy còn chưa đủ, trong bụng truyền đến một hồi quái thanh.