Trong mắt Lý Vân Tiêu hiện lên một đạo tinh mang, không chút keo kiệt khen:
- Khâu Mục Kiệt kia đích thật là thiên tài Thuật Luyện Sư khoáng cổ tuyệt kim, thiên phú hoàn toàn không dưới gì ta, các ngươi sau này không lâu sẽ biết thôi.
Hắn sau đó thu hồi ánh mắt, nhìn lại trên người Lôi Lăng, lạnh lùng nói:
- Còn giờ... Để ta quét hết đám rác rưởi thành Hồng Nguyệt này đã.
Thân thể của hắn thoáng cái hóa lôi, lao mạnh xuống dưới, liền trông thấy một mảng lớn lôi điện ngang trời mà xuống.
Lôi Lăng sắc mặt đại biến, vội la lên:
- La Thiên đại nhân.
“Oanh”
Lôi đình đánh vào đại địa, điện quang phản chấn, bay thẳng lên trời cao.
Trong phạm vi tầm hơn mười trượng đều hóa thành nát bấy, một cái hố cực lớn hiên ra..
Bụi đất tán đi, Lý Vân Tiêu mặt âm trầm đứng ở chính giữa cái hố kia, lạnh giọng nói:
- La Thiên, ngươi thực muốn đối địch với ta sao?
La Thiên sắc mặt khẽ biến, đồng tử hơi co rút lại, chậm rãi nói:
- Ta có thể không giúp người thành Hồng Nguyệt đối phó ngươi, nhưng không có cách nào trơ mắt ra nhìn ngươi giết Lôi Lăng đại nhân được.
Lôi Lăng đang chật vật đứng bên cạnh hắn, hoảng sợ nhìn qua trước mắt, biết rõ vừa rồi là La Thiên ra tay cứu hắn, vội vàng cảm kích nói:
- Đa tạ ân cứu mạng của đại sư, ta cả đời cũng khó mà quên.
La Thiên giơ tay lên, ngắt lời nói:
- Ta cứu ngươi không quan hệ đến bản thân ngươi, là chuyện giữa Hóa Thần Hải và thành Hồng Nguyệt.
Lôi Lăng nghiêm mặt nói:
- Nhưng bất kể như thế nào, ân hôm nay nhất định nhớ kỹ trong lòng.
Lý Vân Tiêu tâm niệm thay đổi thật nhanh, giờ phút này có người Hóa Thần Hải nhúng tay, muốn chém giết mấy người còn lại của thành Hồng Nguyệt sợ rằng không thể nào rồi.
- Tốt, chuyện hôm nay tạm thời ghi nhớ, ngày sau lại tìm các ngươi tính toán.
Lý Vân Tiêu bất đắc dĩ, chỉ đành ném lại một câu ngoan thoại, quay người muốn rời đi.
La Thiên vội hỏi:
- Vân Tiêu công tử khoan đã, mong rằng nói cho một ít tin tức về Khâu Mục Kiệt, cúng tiện cho chúng ta có đề phòng, lúc vây quét giảm tổn thất đến mức thấp nhất.
- Vây quét?
Lý Vân Tiêu cười nhạo nói:
- Đừng suy nghĩ nhiều nữa, dùng thực lực đội nhân mã các ngươi đi qua, chỉ có kết cục đoàn diệt thôi, vẫn nên quay về gọi nhiều cứu binh một chút đi.
Người Hóa Thần Hải trên mặt đều không thoải mái, tiếng hừ hừ liên tiếp, đối với lời Lý Vân Tiêu nói cảm thấy cực kỳ bất mãn.
Ung Thiên Vận cả kinh nói:
- Vân thiếu nói là thật sao?
Lý Vân Tiêu nói:
- Ta là xem phân thượng có một ít sâu xa với Hóa Thần Hải nên mới có lời khuyên, cảnh báo các ngươi, không có thực lực Võ Đế cửu tinh đỉnh phong, thì đừng nghĩ tới chuyện vây quét Khâu Mục Kiệt làm gì.
- Võ Đế cửu tinh đỉnh phong?
Sắc mặt La Thiên đại biến, cau mày nói:
- Vân Tiêu công tử nói khoa trương a?
Ung Thiên Vận cũng có chút không tin.
Một gã võ giả cười lạnh nói:
- Mọi người đừng tin, hắn chẳng qua chỉ vì che dấu thất bại của mình, cho mình thêm chút mặt mũi mà thôi.
- Nếu chư vị đãvội vàng đi chịu chết, vậy ta cũng không quấy rầy mọi người nữa, xin từ biệt, hi vọng còn có thể gặp lại.
Hắn cười nhạt một tiếng, thân thể liền hóa thành lôi điện nhàn nhạt, mắt thấy muốn biến mất trên bầu trời.
“Ầm ầm”
Đột nhiên Thiên Địa rung động lắc lư, một cổ uy thế mênh mông không biết từ chỗ nào mà đến, lôi điện chi thân của hắn lập tức bị chấn trở lại, trở nên ngưng thực.
“Ầm ầm”
Lại thoáng cái chấn vang, bầu trời bắt đầu xuất hiện khe hở, nứt đi khắp bốn phương tám hướng.
- Cái gì?
Sắc mặt Lý Vân Tiêu đại biến, cổ khí tức này đúng là Khâu Mục Kiệt, không thể tưởng được không gian thông đạo bị hủy, hắn còn có thể đuổi theo mình.
Hắn cười khổ nói:
- Mọi người không cần vội vàng đi chịu chết nữa, bởi vì Tử Thần đãtới...
“Oanh”
Toàn bộ trời cao nghiền nát như tấm gương, hiện ra một lỗ đen cực lớn, không gian bốn phía lỗ đen bắt đầu trở nên vặn vẹo không hiểu.
Lóe lên, toàn bộ cửa động lập tức biến mất, đổi thành một cái thân ảnh cự đại xuất hiện ở trước mặt mọi người
- Đây là...
Tất cả mọi người hoảng sợ thất sắc, Khâu Mục Kiệt bọn hắn thấy được trước kia do Luật Thực Nguyên truyền lại mặc dù có chút biến hóa, nhưng ít ra coi như bình thường.
Mà Bán Thú Ngư xuất hiện trước mắt này...
- Ân? La Thiên, dĩ nhiên là ngươi
Khâu Mục Kiệt sau khi xuất hiện từ trong hư không, lập tức phát hiện ra mọi người Hóa Thần Hải, ánh mắt trầm xuống, mắt xanh lục như điện, ngưng mắt nhìn xuống.
- Ngươi... Ngươi là...
La Thiên cả người hoảng sợ không thôi, nhìn qua Khâu Mục Kiệt Bán Thú Ngư kia, chỉ cảm thấy yết hầu một hồi phát khô, hoàn toàn không nói nên lời.
Mọi người khác cũng đều thoáng cái hóa đá, kinh ngạc đứng tại chỗ.
- Ha ha, Lý Vân Tiêu, ngươi từ đâu tìm được những người rất có ý tứ này thế? Để làm đồ nhắm rượu lúc giết ngươi sao?
Khâu Mục Kiệt vẻ mặt tùy ý tứ, tràn đầy cuồng tiếu và mỉa mai.
La Thiên hai má đều chảy xuống mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay ướt đẫm, sợ hãi nói:
- Ngươi, ngươi thật là Phong Tử Kiệt?
- Khặc khặ-x-xxxxx, La Thiên ngươi muốn cùng ta ôn chuyện đàm giao tình sao? Chúng ta trước kia dường như không có bất kỳ giao tình nào a?
Khâu Mục Kiệt ánh mắt lạnh lẽo, hai con ngươi màu xanh bóng kia không ngừng nhảy lên như quỷ hỏa, mà khí tức cường đại trên người giống như là Thượng Cổ Chân Linh tái nhập nhân gian, áp chế khiến tất cả mọi người ở đây cam thấy ngực một hồi buồn bực.
Mặc dù còn chưa chiến, nhưng chỉ khí thế kia, tất cả mọi người đã hiểu Lý Vân Tiêu nói không sai.
- Còn có tiểu tử này, tựa hồ là Ung Thiên Vận a? Khặc khặ-x-xxxxx, không thể tưởng được ngươi cũng bước vào Thuật Luyện Sư cửu giai rồi, Hóa Thần Hải thực là nơi nhân tài xuất hiện lớp lớp, thật khiến cho người ta hoài niệm a...
Khâu Mục Kiệt vẻ mặt hồi tưởng và lãnh sắc, ánh mắt nhìn qua mọi người càng ngày càng lạnh, sát khí lan tràn ra, như một đoàn sương mù bao phủ lấy hắn.
“Ọt ọt”
La Thiên rốt cục nuốt nước bọt một cái, gian nan nói:
- Khâu Mục Kiệt, ngươi, ngươi sao lại biến mình thành bộ dáng này? Kiếm tẩu thiên phong, ngươi quá kiếm tẩu thiên phong rồi.
- Năm đó nếu không phải như thế, sao ngươi lại bị mọi người đuổi giết được? Ngươi không nên chấp mê bất ngộ nữa.
- Ha ha, chấp mê bất ngộ?
Khâu Mục Kiệt cuồng tiếu nói:
- La Thiên, nếu bây giờ ta nói cải tà quy chính, các ngươi sẽ bỏ qua cho ta sao?
La Thiên sững sờ, trầm giọng nói:
- Việc này ta không cách nào làm chủ, nhưng ta tất nhiên sẽ dốc hết khả năng nói chuyện thay ngươi.
- Ta nhổ vào.
Khâu Mục Kiệt phun ra một cục đờm, cả giận nói:
- Năm đó sao không thấy ngươi thay ta nói chuyện? Hiện giờ muốn dựa vào mấy câu để bảo vệ tánh mạng sao? Nằm mơ. Đợi sau khi ta giết các ngươi xong, sẽ dẫn đầu đại quân huyết tinh Hóa Thần Hải một lần nữa thành lập một quốc giá Thuật Luyện Sư chí cao vô thượng, tất cả muôn dân trăm họ đều phải dùng Thuật đạo vi tôn, tất cả đều phải phục vụ cho Thuật đạo, vì truy cầu thần hồ kỳ kỹ, kính dâng tất cả của bản thân.