Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2267: Bắc vực vương (1)



Phát hiện này khiến lòng hắn đại chấn, lực lượng vĩnh viễn không khô kiệt, là trạng thái mà bao nhiêu võ giả tha thiết ước mơ, không thể tưởng được tên điên này vậy mà thật sự làm được.

Vô số linh lực từ trên thân Chiến Hạm Ngư chảy về phía Khâu Mục Kiệt, cánh tay màu vàng đã to hơn một vòng, hai cái vòng đồng kia kịch liệt run rẩy không thôi, vòng tròn cực lớn trên không cũng bắt đầu lộ ra sắp không chống đỡ nổi nữa.

“Phanh”

“Phanh”

Hai đạo vòng đồng kia rốt cục cũng sụp đổ.

Nhật Nguyệt Cửu Liên Hoàn vốn là một thể, tạo thành trận với nhau.

Song hoàn bị phá, thất hoàn còn lại cũng theo đó nứt vỡ

“Rầm rầm rầm phanh”

Tất cả lực lượng gông cùm xiềng xích thoáng cái tan rã, Ung Thiên Vận lập tức đã bị lực cắn trả, phun ra một búng máu, bị đánh bay ra vài chụctrượng

- Ha ha ha ha ha HAAA

Tiếng cuồng tiếu vang vọng trên trời cao, lực lượng Khâu Mục Kiệt lập tức khôi phục đến đỉnh phong, bàn tay lớn màu vàng chụp lấy phác đao, giơ lên cao cao.

Trên thân đao truyền đến lực lượng cực lớn, không ngừng nhộn nhạo ra, ngưng tụ thành một vòng đao mang hình tròn, tụ mà không tiêu tan, ngưng mà không phát

- Thời đại mới, liền dùng máu của đám đê tiện các ngươi mở màn đi.

Khâu Mục Kiệt mặt lộ dữ tợn, hơn nữa lộ ra vẻ cuồng nhiệt vô tận, đột nhiên chém xuống một đao

Phác đao chi uy xỏ xuyên qua Thiên Địa, trảm liệt hư không

Một hư ảnh Tượng khổng lồ giẫm trên không trung, ngửa đầu rống dài lên.

Đao mang cực lớn thoáng cái thôn phệ công kích của tất cả mọi người vào, chém ra bốn phương tám hướng, vòm trời trực tiếp bị chém thành hai khúc

“Ầm ầm”

Không ít võ giả dưới ánh đao trùng kích, không có chút lực chống cự nào đã lập tức tan thành mây khói.

Toàn bộ bầu trời đều tràn ngập dưới một đao kia, tất cả võ giả đều chết thì chết, chấn khai thì chấn khai, tất cả đều bị trọng thương.

Khâu Mục Kiệt sau khi chém ra, trận pháp trên Chiến Hạm Ngư phi tốc vận chuyển, đại lượng linh khí lưu động trong chiến hạm, phi tốc rót vào trong cơ thể hắn, bổ sung chỗ hao tổn.

- Mãn huyết mãn ma, lập tức khôi phục?

Ung Thiên Vận trong lòng lấy làm kinh ngạc, khiếp sợ liên tục phun ra mấy ngụm máu, hét lớn:

- Công kích quái ngư kia, quái ngư là lực lượng chi nguyên của hắn.

Hắn cũng nhìn cực chuẩn, chỉ là hiện giờ võ giả đã vẫn lạc hơn phân nửa, còn lại cũng đều mang thương nơi thân. Mà trước mắt phải đối mặt chính là Khâu Mục Kiệt đã mất đi Nhật Nguyệt Cửu Liên Hoàn trói buộc, hơn nữa còn ở trạng thái đỉnh cao.

- Mọi người cùng nhau ra tay, bất luận kẻ nào cũng không thể hai lòng được.

Đột nhiên thanh âm La Thiên vang lên, trên bầu trời thoáng cái rung rung, Linh Thần chiến hạm đột nhiên hiện ra.

Trận pháp bốn phía chiến hạm triển khai toàn bộ, linh khí cường đại không ngừng tuôn ra, ở trên không ngưng mà không tiêu tan.

Thần sắc Lý Vân Tiêu khẽ động, nhưng vẫn than nhẹ một tiếng, khẽ lắc đầu. Linh Thần chiến hạm tuy rằng cường đại, nhưng căn bản không phải đối thủ của Khâu Mục Kiệt.

Hắn biết rõ chiến đấu rất nhanh sẽ xong, mình vô luận là đánh hay chạy, đều nhanh phải xuất thủ. Giờ phút này càng thêm tĩnh tâm ngưng thần..., tranh thủ từng phút từng giây khôi phục thực lực.

Đột nhiên trong lòng của hắn khẽ động, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái, không khỏi lộ ra nụ cười khổ.

Trong Giới Thần Bi, một đám hồn lực của hắn hiển hóa ra, xuất hiện trên vùng đất.

Đại địa trống rỗng mênh mông, chỉ có hai cái giường đá song song để đó, trong đó trên một cái gồi một mỹ nữ, trên mặt lộ ra nghi ngờ, đang nhìn quanh khắp mọi nơi.

Thân ảnh Lý Vân Tiêu thoáng cái lộ ra, cười nói:

- Thủy Tiên, ngươi đã tỉnh rồi sao?

- Ah, Lý Vân Tiêu.

Thủy Tiên thoáng cái nhảy lên, tràn đầy vui vẻ nói:

- Ta rốt cuộc tìm được ngươi rồi.

Nàng trong lúc mừng rỡ, chẳng biết tại sao trong lòng lại hơi khẩn trương, thậm chí đôi má có chút hiện hồng.

Lý Vân Tiêu tự nhiên nhìn ra vẻ ái mộ của nàng, ngượng ngùng nói:

- Ngươi không có việc gì chạy đến đại lục tìm ta làm gì? Trực tiếp bị quái ngư ăn mất, thiếu chút nữa đã chết trong đó rồi. Nếu ngươi chết mất, Hải Hoàng nổi giận sẽ lại là một hồi mưa tanh gió máu mất.

Thủy Tiên nắm nắm đấm, lung lay vài cái nói:

- Ta hiện giờ rất lợi hại đấy, ai có thể để giết ta? Trước kia là do không cẩn thận thôi, không tin bảo ngươi nọ đến đánh lại với ta thử xem.

Lý Vân Tiêu một hồi im lặng, nói:

- Được rồi được rồi, người cũng đã đi ra, ngươi cứ ở cạnh ta đi. Nơi đây chính là không gian bên trong huyền khí siêu phẩm của ta, ngươi cứ ở lại bên trong an tâm tu luyện là tốt rồi.

Thủy Tiên vội hỏi:

- Không được, ta muốn đi theo ngươi. Ta muốn lịch lãm rèn luyện trên đại lục, tăng trưởng kiến thức.

Lý Vân Tiêu nói:

- Sau này hãy nói đi, hiện ở bên ngoài quá nguy hiểm. Tên xấu xa trước kia bắt ngươi còn chưa chết, đợi sau khi thoát được kiếp này ta lại thả ngươi đi ra.

- Vừa vặn

Thủy Tiên thoáng cái nhảy nhảy dựng lên, lạnh lùng nói:

- Dám để cho quái ngư ăn ta, vừa vặn đi thu thập hắn cũng để cho Vân Tiêu ca ca thấy rõ sự lợi hại của ta.

Lý Vân Tiêu cuống quít nói:

- Ngươi cũng đừng thêm phiền nữa, trước ngoan ngoãn dừng lại ở đây đi. Thương thế của sư huynh ngươi quá nặng, sợ rằng nhất thời bán hội khó mà tốt lên được, ngươi trước chiếu cố hắn đi.

Nằm trên giường đá bên cạnh đúng là Hóa Tu, người đầy máu tươi, cơ hồ đã hoàn toàn thay đổi.

Thủy Tiên chán ghét trừng Hóa Tu, nói:

- Học nghệ không tinh, còn muốn đi theo ta, ảnh hưởng bản thân chết không sao, đánh không lại địch nhân làm mất hết mặt mũi phụ hoàng ta.

Lý Vân Tiêu vẻ mặt hắc tuyến, may mắn Hóa Tu đã ngất đi, nếu không nghe thấy những lời này, sợ rằng sẽ tức đến tự sát tại chỗ, hắn khiển trách quát mắng:

- Nói chuyện không nên cay nghiệt như vậy, phải để ý đến cảm thụ của người khác. Ngươi là truyền nhân nhất mạch Hải Hoàng, tương lai có lẽ phải thống ngự tứ hải, làm việc nói chuyện không thể quá mức tùy hứng được.

Thủy Tiên vành mắt đỏ lên, có chút ủy khuất nói:

- Ta không muốn thống ngự tứ hải, nếu quả thật có một ngày như vậy, ngươi có thể giúp ta hay không?

Lý Vân Tiêu sửng sốt, nhìn bộ dáng đáng thương của nàng, lập tức giơ tay lên, vỗ vỗ mái tóc của nàng, ôn nhu khích lệ nói:

- Mỗi người đều có quỹ tích vận mệnh của mình, trời sinh đã vậy. Ta có thể phóng đãng không bị trói buộc, tùy ý làm việc, mà ngươi lại không thể, bởi vì ngươi là công chúa tứ hải, mọi cử động tác động lấy toàn bộ Hải tộc. Mà ta chỉ là võ giả tán tu không chút gánh nặng, mặc dù ta chết đi, đối với Thiên Võ Giới này cũng không có chút ảnh hưởng nào cả.

Thủy Tiên vội vàng nói:

- Ai nói, ngươi chết ta sẽ rất khó chịu, ta rất khó chịu sẽ dính dáng đến toàn bộ Hải tộc rồi. Ta sẽ báo thù cho huynh, cuốn trọn đại lục này vào gió tanh mưa máu, cho nên ngươi cũng rất quan trọng.

Lý Vân Tiêu há to mồm, có chút ngốc trệ, có thể nói ra lời logic như vậy, đây là Thủy Tiên ngốc nghếch kia sao? Chẳng lẽ nàng trước kia đều đang giả ngu sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.