Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2302: Đáp án (1)



Khắp bầu trời pháo hoa bay lượn, ở dưới ánh mặt trời lại như là tia tà dương, theo gió mà bay, cực kỳ giống nàng, không biết sẽ bay xuống nơi nào.

Công đường, Đường Khánh thủy chung mỉm cười, hướng phía bên hông Nguyễn Hồng Ngọc nói:

Sau ngày hôm nay, lưỡng họ đám hỏi, tuy hai mà một.

Nguyễn Hồng Ngọc miễn cưỡng cười, tựa hồ có vẻ cực kỳ uể oải, nói:

Tất cả lại do đại lão gia làm chủ.

Đường Khánh cười nhạt một tiếng, hướng phía chỗ khách quý ngồi nói:

La Thiên đại sư, xin hãy làm phiền.

La Thiên khẽ gật đầu, cười nói:

Có thể làm người chứng hôn của Đường Tâm công tử, mỗ cũng thập phần mừng rỡ.

Hắn ra khỏi hàng mà đến, nhìn hai người mới liếc mắt, hòa thanh nói:

Hôm nay một đường ký hiệp ước, lương duyên vĩnh kết, xứng đôi cùng xưng. Xem nhật hoa đào sáng quắc, nghi thất nghi gia, bặc năm nào dưa điệt kéo dài, ngươi xương ngươi sí. Cẩn lấy đầu bạc ước hẹn, thư hướng hồng tiên, hảo đem lá đỏ chi minh, chở minh uyên phổ, hai người các ngươi có bằng lòng hay không?

Đường Tâm cười nói:

Ta tự nhiên nguyện ý.

La Thiên gật đầu một cái, nhìn Khương Nhược Băng nói:

Còn ngươi?

Ta?

Khương Nhược Băng cả người run lên, trong ánh mắt nhịn không được muốn chảy ra lệ tới, nàng làm sao có thể sẽ nguyện ý đây? Nhưng làm sao có thể không đồng ý chứ?

Nàng lộ vẻ sầu thảm cười, nhân sinh rất lâu chính là bất đắc dĩ như vậy, ai thích nghĩ một đằng nói một nẻo đây? Nhưng chỉ có thể nghĩ một đằng nói một nẻo.

Đường Tâm khẽ cau mày, trong lòng dâng lên một vẻ tức giận tới, thầm nghĩ: Mặc dù là gặp dịp thì chơi, bộ dáng không tình nguyện như vậy, ở đây tất cả đều là cao thủ, toàn bộ rơi vào trong mắt, chẳng lẽ không phải để ta trở thành trò cười.

Trong mắt hắn hiện ra vẻ lo lắng vẻ tới, nếu không phải chuyện liên quan trọng đại, sợ rằng sẽ tại chỗ trở mặt.

Khương Nhược Băng thở dài, cuối cùng là tuyệt vọng tiếp nhận số phận an bài, mở miệng nói:

Ta...

Đột nhiên một đạo thanh âm cực không hòa hài truyền đến, ở trên quảng trường an tĩnh vang lên, truyền vào trong tai mỗi một người.

Ăn ngay nói thật đi, nói cho mọi người ý tưởng chân thật của ngươi, ta đã ở chờ đáp án của ngươi đấy.

Khương Nhược Băng cả người run lên, khó có thể tin bỗng nhiên quay đầu đi, nước mắt không rõ rơi xuống, một đạo thân ảnh hiu quạnh thấy không rõ dung nhan.

Mọi người đều là kinh hãi, hoảng sợ hướng phía một góc nhìn lại.

Người của Tứ Cực Môn tất cả đều là sắc mặt đại biến, Đường Khánh cũng là hai tròng mắt phát lạnh, lộ ra vẻ tức giận.

Là hắn, hắn thực sự tới rồi...

Khương Nhược Mai cũng là tràn đầy vẻ không tin, một mảnh giật mình và hoảng sợ. Trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một loại không rõ cảm giác, ánh mắt ngắm hướng muội muội của mình, nàng phát hiện mình dĩ nhiên bắt đầu ghen tỵ.

Thiên hạ quần hào đều là sắc mặt đại biến, tuy rằng trước đó đã có không ít nghe đồn Lý Vân Tiêu muốn tới cướp hôn, nhưng đồn đãi dù sao cũng là lời đồn, há có thể tin hết, huống hồ là lời đồn vô căn cứ như vậy.

Trên mặt mỗi người trừ cả kinh ra, còn có các loại vẻ cổ quái, đều ôm một bộ dáng muốn xem kịch vui.

Sắc mặt Lí Dật cũng đại biến, trong hai tròng mắt phun ra lửa giận, nhìn chằm chằm người mà mình hàng đêm đều muốn phanh thây xé xác kia, gương mặt thập phần âm hàn.

Biểu lộ của mọi người đều vô cùng giống nhau, chính là vô cùng khiếp sợ.

Ô ô ô...

Khương Nhược Băng cắn răng, tràn đầy nước mắt chảy xuống.

Nói đáp án của ngươi cho ta biết đi. Chỉ cần ngươi nói với ta là ngươi không muốn, giờ ta sẽ mang ngươi rời đi ngay.

Lý Vân Tiêu cười nhạt nói, phảng phất bốn phía không người, thần thái một mảnh khoan thai.

Haha, ha ha, ha ha ha ha.

Được một hồi, Đường Tâm mới đột nhiên cười ha hả, hiển nhiên đã phục hồi tinh thần lại sau sự xuất hiện đột ngột của Lý Vân Tiêu:

Mang ngươi rời đi? Ha ha ha đây chính là chuyện buồn cười nhất mà cuộc đời Đường Tâm ta nghe được đấy.

Trên mặt hắn một mảnh sát ý dạt dào, lạnh giọng nói:

Chuyện cười buồn cười như thế, nhưng vì sao nghe qua lại khiến người muốn giết người chứ?

Một cổ sát khí như thực chất, gần như muốn hóa hình ra, bay thẳng ép đến Lý Vân Tiêu.

Ngươi, ngươi đi mau, nhanh lên đi.

Khương Nhược Băng vội la lên:

Bảo ngươi không cần phải lo cho ta, vì sao không nghe? Ngươi như vậy sẽ hại mọi người đấy.

Lý Vân Tiêu không thèm để ý tới sát khí của Đường Tâm, chỉ thản nhiên nói:

Nói cho ta biết suy nghĩ thật sự trong lòng người, chỉ cần ngươi không muốn, trong thiên hạ không ai có thể bức bách ngươi được đâu.

Khương Nhược Băng như muốn khóc, lớn tiếng nói:

Suy nghĩ thật của ta là ta nguyện ý, ngươi mai đi nhanh đi, ai cần ngươi tới cứu chứ. Tỷ tỷ nói không sai, ngươi chỉ là một con cóc, còn giả trang cái gì anh hùng cứu mỹ nhân, ngươi cho rằng ngươi là ai chứ?

Lý Vân Tiêu nháy mắt, cười nói:

Thật sự? Vậy ta đi thật đấy?

Đi? Nằm mơ sao?

Đường Tâm nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể lập tức hóa thành một đạo quang mang lóe lên liền xông về phía Lý Vân Tiêu, phẫn nộ vô tận hóa thành một kích, đánh xuống dưới:

Vĩnh viễn ở lại thành Hồng Nguyệt đi.

Lý Vân Tiêu lạnh nhạt giương mắt, lộ ra vẻ khinh miệt không chút che giấu, năm ngón tay chộp lại.

“Oanh”

Kình phong cuồng bạo nổ bung trong tay hắn, thoáng cách tách ra bốn phía.

Đám người đứng ngoài xem lập tức trở nên hỗn loạn, những người bình thường và đám võ giả đê giai đều hoảng sợ tán ra xa xa, tạo thành một mảnh hỗn loạn giẫm đạp vào nhau, tiếng kêu thảm thiết không ngừng.

Chỉ có cường giả bốn phía, tuy rằng trên mặt biến sắc, nhưng vẫn trấn định tự nhiên an tọa lấy.

Quan tọa bên trái, một gã lão giả thân hình hơi mập, mang một thân áo khoác da lông, vẻ mặt phúc tướng, như một đại tài chủ, đang ăn lấy trái cây thơm ngon, uống vào huyết trà, híp mắt nhìn phía dưới.

Ân? Lực lượng của ngươi...

Đồng tử Lý Vân Tiêu hơi co lại, lộ ra một tia kinh ngạc. Chỉ thấy trên quyền phong của Đường Tâm dâng lên từng đạo quang mang, phóng đi bốn phía, giống như có một đầu Cự Thú đang đẩy bàn tay hắn ra vậy, không thể nào nắm được quyền của đối phương.

Giữa quyền chưởng dâng lên linh áp vô tận, không chỉ gạt mở không gian, càng khiến hai người bị đẩy ra.

Sắc mặt Đường Tâm đại biến, lạnh lùng nói:

Ngươi có thể tiếp được một quyền của ta?

Sắc mặt Lý Vân Tiêu có chút cổ quái, tuy rằng lực lượng của đối phương có chút kỳ dị, nhưng cũng không để ở trong lòng.

Ánh mắt hắn vẫn sáng quắc nhìn qua Khương Nhược Băng, cười nói:

Nếu ngươi không cho ta đáp án, ta sẽ đi thật đấy.

Loại cảm giác này giống như người lớn đang lừa gạt tiểu hài tử vậy, ngươi có đi hay không, nếu không đi thì một mình ở lại đi, cha mẹ đi đây.

Ô ô ô ô.

Khương Nhược Băng khóc lớn lên, nói:

Ngươi khi dễ ta.

Đám người đứng ngoài xem lặng ngắt như tờ, tất cả đều hai mặt nhìn nhau.

Hàn Quân Đình, Trần Phong, Thừa Hạo Miểu v… v không ai không chảy ra mồ hôi lạnh, một hồi im lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.