Một quyền kia kết kết thật thật đánh vào trên người Lý Vân Tiêu, chấn ra chút bụi bặm.
Trên mặt Lý Vân Tiêu lộ ra thần sắc cổ quái, trong lúc nhất thời có chút không biết làm gì, không biết nên làm thế nào cho phải.
Sắc mặt La Kiệt khẽ biến, cắn răng nói:
– Lão đại, trên người hắn mặc bảo y, quyền phong đánh bất động.
– Nga? Bảo y gì?
Hai mắt Lam Phi sáng ngời, hiện ra nụ cười âm lãnh nói:
– Hắc hắc, tốt như vậy, mỗi lần ta xuất thủ đều sợ đánh chết hắn. Đã có bảo y hộ thân, các huynh đệ, có thể không lo lắng đánh a.
– Ha ha, đánh.
Đỗ Phong kêu gào hét lớn, một chân đá tới.
Lam Phi cũng hét lớn vận khí, song quyền vung mạnh.
Bang bang bang bang…
Các loại quyền cước rơi vào trên người Lý Vân Tiêu, trường bào của hắn không ngừng bắn ra bụi bậm.
– Dừng tay…
Đột nhiên một thanh âm như chuông bạc vang lên.
Thân thể Lý Vân Tiêu chấn động, xoay người nhìn lại, xa xa, đám người Tần Như Tuyết cùng Hàn Bách, Trần Chân đang mang theo vũ khí chạy tới.
– Không tốt, là công chúa mang theo thị vệ tới, chúng ta đi.
Lam Phi hét lớn một tiếng, mấy người thu lại quyền thế, liều mạng bỏ chạy.
Phanh…
Hắn vừa mới chạy ra vài bước, liền đụng vào một người, đau đến “oa oa” kêu to.
– Người nào? Ngươi không có mắt sao?
Lam Phi nổi giận gầm lên một tiếng, chỉ thấy phía trước là một nam tử trẻ tuổi, hai tay chắp sau lưng, tay áo không gió mà động, có loại khí chất siêu nhiên.
– Lý Vân Tiêu, nguyên lai ngươi núp ở Thiên Thủy quốc.
Nam tử kia chính là La Thanh Vân, hắn lạnh nhạt nói:
– Ta ngươi đánh một trận, chỉ mới vừa bắt đầu a.
Lý Vân Tiêu nhướng mày nói:
– Làm sao ngươi tìm được ta?
La Thanh Vân nói:
– Chuyện này có đáng gì? Chỉ là huyễn cảnh, sao có thể sánh bằng chiến ý của ta?
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Chỉ là huyễn cảnh? Nơi này chính là Thái Hư huyễn cảnh, do Vương Tọa Đằng Quang lĩnh ngộ. Tương truyền Bổn Nguyên thế giới bắt đầu từ trong Thái Hư biến ảo ra, giả như thật thật cũng như giả, không chỗ có thể tìm.
– Cút …
Lam Phi liều mạng dùng đấm cùng cước đánh vào trên người La Thanh Vân quát:
– Bản Thiếu bảo ngươi lăn có nghe không? Còn dám đứng ở nơi này cản đường, ngươi biết ta là ai không? Ngươi biết cha ta là ai không?
Lý Vân Tiêu nói:
– Thế gian phàm phu lấy thân là “Ta”, trí giả lấy tâm là “Ta”, lại không biết đạo mới thật sự là Ta. Người trước mắt ngươi kia, là Lam Phi chân thật a.
Con ngươi của La Thanh Vân ngưng lại, lạnh lùng nói:
– Ta không muốn nghe phế ngôn của ngươi, nơi đây không có người quấy rầy, một trận chiến này phải phân ra sinh tử, ngươi không chết chính là ta vong.
– Lão đại, đừng đánh, đi nhanh đi.
Đỗ Phong vội vàng tiến lên nâng Lam Phi nói:
– Công chúa sắp đuổi tới, không đi nữa liền không kịp rồi.
Lam Phi đá La Thanh Vân một trận, thấy đối phương không chút sứt mẻ, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn mình, chỉ vào hắn giận dữ hét:
– Tiểu tử, ta nhớ kỹ dáng vẻ của ngươi, Thiên Thủy quốc sẽ không còn đất ngươi dung thân.
Hắn ném ra ngoan thoại, liền tránh La Thanh Vân ra, cùng đám người Đỗ Phong hốt hoảng đào tẩu.
– Lý Vân Tiêu, ngươi không sao chứ?
Tần Như Tuyết rốt cục đuổi tới, thở hồng hộc.
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
– Như Tuyết, ta không sao.
Tần Như Tuyết sửng sốt, trên mặt hơi đỏ lên nói:
– Thanh âm của ngươi thay đổi?
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Có sao?
Hắn nhìn đám người Hàn Bách cùng Trần Chân, trong lòng không khỏi ấm áp, nhớ lại Thiên Thủy quốc, Viêm Vũ Thành, hiện tại mọi người có khỏe không?
– Oa, lão đại, thanh âm của ngươi còn rất từ tính a.
Hàn Bách tễ mi lộng nhãn, kêu lên:
– Nhanh dạy ta làm sao mới có thể làm cho lời nói ôn nhu như vậy đi.
La Thanh Vân nhướng mày nói:
– Ngươi quen những người này thật sự là không uổng?
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
– Chính phải. Phàm tất cả cảnh, đều do tâm sinh, chỗ đạo ở, liền là chân thật. Nơi đây mặc dù tên là Thái Hư, nhưng hẳn là tiểu Thái Hư huyễn cảnh. Thái Hư huyễn cảnh chân chính, đã hòa hợp với đạo.
La Thanh Vân lạnh lùng nói:
– Ngươi nói những thứ này ta không hiểu, nhưng ý tứ là, những người trước mắt này đều là thật, sẽ thực sự tử vong đúng không?
– Ngươi có thể đem nơi đây tưởng tượng thành một thế giới bình hành khác cũng được, nói Thái Hư không uổng.
Đồng tử của Lý Vân Tiêu dần dần co rút lại, trên người tràn ra lãnh ý vô biên, lạnh giọng nói:
– Ngươi muốn cầm những người này đến uy hiếp ta?
Đám người Hàn Bách đột nhiên sợ run cả người, chỉ cảm thấy như rơi vào hầm băng, cả người không nhịn được run rẩy.
Tần Như Tuyết run rẩy nói:
– Lý Vân Tiêu… Hắn… Hắn là bằng hữu của ngươi sao… Trên người ngươi… làm sao đột nhiên… Đột nhiên lạnh như thế?
Lý Vân Tiêu thu liễm khí tức trên người, ôn nhu nói:
– Không cần sợ.
Tuy rằng nội tâm Tần Như Tuyết còn rất sợ, nhưng vẫn kiên định gật đầu một cái nói:
– Ân.
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng cười, vuốt ve khuôn mặt của Tần Như Tuyết nói:
– Công chúa điện hạ, hảo hảo bảo trọng.
Tần Như Tuyết sửng sốt, không rõ hắn nói gì.
Trần Chân cũng kinh ngạc nói:
– Lão đại, ngươi thay đổi?
Lý Vân Tiêu cười khẽ không nói, thân ảnh lóe lên liền tiêu thất tại chỗ, chỉ để lại tiếng vang nhàn nhạt nói:
– La Thanh Vân, muốn chiến thì đi theo ta.
Đồng tử của La Thanh Vân co rụt lại, bước ra một bước, cũng theo đó tiêu thất tại chỗ.
Mấy người Tần Như Tuyết đồng thời kinh hãi, hoảng sợ nhìn nhau, không rõ phát sinh chuyện gì.
Sau một khắc, trên một vòng xoay, rừng cây rậm rạp.
Không gian hơi ba động, hai thân ảnh trước sau hiện ra.
La Thanh Vân cả kinh nói:
– Nơi này là…
Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng nói:
– Quỳnh Hoa đảo, còn nhớ rõ không? Tu Di Sơn tranh hạng, nơi này chính là chỗ ngươi cùng ta sơ chiến.
La Thanh Vân mở to mắt, bắn ra chiến ý vô tận, cười to nói:
– Ha ha, Quỳnh Hoa đảo, Quỳnh Hoa đảo….
Lý Vân Tiêu đột nhiên hỏi:
– Năm đó Bắc Hải Nhuận Tường, cũng là vật thí nghiệm của Vi Thanh đi?
La Thanh Vân nói:
– Không sai, đáng tiếc hắn là thất bại phẩm. Máu không thể đạt được Thập Giai chân chính, chỉ có trình độ của Quỷ Tu la. Ngươi nhìn thấy mười tên Quỷ Tu la kia, trong đó có một tên là dùng máu của hắn luyện chế ra.
Lý Vân Tiêu nói:
– Tốt, hôm nay ta liền giết ngươi lấy Long Huyết, nhìn một chút máu của Thập Giai Chân Linh rốt cuộc là cái dáng dấp gì.
Khuôn mặt La Thanh Vân co quắp thoáng cái, tựa hồ nhớ tới sỉ nhục lúc đó ở Quỳnh Hoa đảo đánh một trận, bị Lý Vân Tiêu lấy mẫu Long Huyết.
Nhưng rất nhanh hắn liền bình tĩnh lại:
– Nếu ngươi thắng, một thân của ta, tùy ý ngươi lấy.
– Tốt.
Tuy rằng Lý Vân Tiêu tức giận hắn cùng mình đối nghịch, nhưng lúc này cũng không khỏi kính phục, lộ ra tán thưởng nói:
– Nếu ngươi có thể giết ta, như vậy dưới bầu trời này không còn ai có thể ngăn trở ngươi.
Khí tức trên người La Thanh Vân không ngừng kéo lên, lạnh giọng nói:
– Động thủ đi, ta đã đợi không kịp.
Thập Giai Long Huyết ở trong người sôi trào thiêu đốt, cả thân thể La Thanh Vân bắt đầu Long Hóa, vảy rồng gai mắt lòe lòe, tràn ngập khí tức uy nghiêm túc mục.