Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2408: Đạo thần



Đoan Mộc Hữu Ngọc nhẹ nhàng cười, đột nhiên thái độ khác thường, cười nói:

– Mặt mũi của Vi Thanh đại nhân ta đương nhiên không thể không cho, coi như là đại nhân thiếu ta một cái nhân tình, ta rời khỏi tranh chấp.

Vi Thanh cau mày nói:

– Chỉ là rời khỏi?

Đoan Mộc Hữu Ngọc cười nói:

– Tự nhiên, ở đây đều là tuyệt thế cường giả, ta cũng không muốn đắc tội bất kỳ người nào.

Vi Thanh hơi trầm ngâm, liền nói:

– Tốt, hôm nay ngươi rời khỏi tranh chấp, ta thiếu ngươi một cái nhân tình.

Đoan Mộc Hữu Ngọc hài lòng gật đầu, vung tay lên, chín đạo ánh sáng đột nhiên vỡ vụn, hóa thành vô số ánh huỳnh quang tiêu thất.

Vi Thanh nhìn về phía Huyền Hoa cùng Phỉ Yên nói:

– Nếu hai người các ngươi cũng đồng ý thối lui, Bổn Tọa cũng thiếu các ngươi một cái nhân tình.

– Ha ha...

Huyền Hoa cười ha hả nói:

– Vi Thanh đại nhân cũng quá để ý mặt mũi của mình a, Đoan Mộc Hữu Ngọc cho là nó đáng giá, nhưng chúng ta coi nó chẳng ra gì.

– Hừ...

Sắc mặt Vi Thanh trầm xuống, tức giận dâng lên, rất ít người dám không nể mặt hắn, nhưng Huyền Hoa hết lần này tới lần khác lại là một cái trong đó.

Sắc mặt Yêu Từ cũng dị thường khó coi, tức giận nói:

– Vi Thanh, ngươi đây là ý gì? Chúng ta đi còn không được sao?

– Đi?

Vi Thanh lạnh giọng nói:

– Hiện tại nói với ta sẽ đi, muộn rồi? Nhúng tay vào việc tộc ta, hôm nay người của tộc ngươi, người nào cũng đừng nghĩ đi.

Sắc mặt Từ phát lạnh, cười lạnh nói:

– Cái gì nhúng tay việc Nhân tộc, hoàn toàn là mượn cớ, then chốt là chí bảo Hồn Thiên Nghi đi?

Vi Thanh nói:

– Tùy ngươi nói như thế nào cũng được. Bất quá nếu các ngươi có thể giao Hồn Thiên Nghi ra đây, ta có khả năng làm chủ cho các ngươi bình yên ly khai.

Dù sao Thương và Từ, cũng là hai gã Siêu phàm nhập thánh cường giả, hơn nữa Hồn Thiên Nghi uy năng khó lường, vừa nãy trực tiếp khốn nhập hắn trong đó, hết đường xoay xở, nếu không phải lực lượng kia đột nhiên tiêu thất, bản thân sợ là còn chưa thoát.

Từ cười lạnh nói:

– Xin lỗi, muốn tới muốn đi, tùy chúng ta. Nếu Vi Thanh đại nhân muốn cùng ta tộc đối nghịch, ta cũng chỉ có thể gia nhập vào tranh chấp.

Vi Thanh hừ lạnh nói:

– Gia nhập vào tranh chấp? Các ngươi có tư cách này sao?

– Vi Thanh đại nhân chớ khinh thường.

Đột nhiên không gian lóe lên quang ảnh, Tử Xú Tịch hiện thân, cả kinh nói:

– Những Yêu Tộc này vừa đem Quỷ Tu la áp chế xuống.

– Cái gì?

Thân thể Vi Thanh run lên, cả kinh nói:

– Không có khả năng.

Từ châm chọc nói:

– Không có khả năng? Vi Thanh đại nhân thử triệu hoán những Quỷ Tu la kia xem, nhìn một chút giờ khắc này ở nơi nào.

Thần sắc trên mặt Vi Thanh biến hóa lợi hại, hắn triệu hoán bất động Quỷ Tu la, chỉ có thể chế ngự La Thanh Vân, nhưng La Thanh Vân hoàn toàn không thấy bóng dáng.

Huyền Hoa cả kinh nói:

– Chẳng lẽ ba động vừa nãy là Yêu Tộc các ngươi làm ra?

Vi Thanh lạnh giọng nói:

– Nếu thật sự là như thế, vậy càng có trách nhiệm cùng nghĩa vụ trước diệt trừ bọn ngươi.

Trong con ngươi hắn lóe lên hàn quang nói:

– Huyền Hoa, Liễu Phỉ Yên, còn có cái gì đáng suy tính?

– Ta tán thành ý kiến của ngươi, người Yêu Tộc thủy chung là Ngoại Tộc.

Thanh âm lạnh như băng của Kỳ Thắng Phong truyền đến, thoáng qua xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Đồng tử của Từ đột nhiên co lại, kinh hãi nói:

– Ngươi, ngươi làm sao thoát khốn?

Kỳ Thắng Phong cười lạnh nói:

– Chỉlà mấy con ngân xà, làm sao có thể ngăn được Bổn Tọa.

Từ trầm tư một chút nói:

– Ta hiểu rồi. Vừa rồi Quỷ Vương cùng Quỷ Tu la đánh một trận đã giúp ngươi, ngươi dựa vào đại lực trùng kích, đánh chết Ngân Long, là ta sơ sót. Nhưng ngươi vừa thoát khốn, lực lượng bây giờ, đã xa xa không đạt tới Siêu phàm nhập thánh.

Kỳ Thắng Phong nói:

– Chỉ dựa vào Nhục Thân Chi Lực, cũng đủ để giết ngươi.

Hắn đối với yêu Từ là quyết phải giết.

Từ khẽ cười nói:

– Đại nhân hồn phách bị hao tổn, bây giờ còn có thể hoàn hảo chế ngự thân thể này sao.

Kỳ Thắng Phong lạnh giọng nói:

– Từ, ngươi có thể tới thử xem.

Ánh mắt Liễu Phỉ Yên lộ ra vẻ kinh dị, nhìn Huyền Hoa một cái nói:

– Vị này chính là vị đại nhân mà nghĩa phụ từng đề cập qua kia sao?

– Hừ, vị đại nhân kia? Ha ha...

Kỳ Thắng Phong cười ha hả nói:

– Lẽ nào Lỗ Thông Tử ngay cả thân phận của ta cũng không dám xác nhận sao, ngươi là tiểu cô nương năm đó hắn nhặt về đi, nghĩ không ra lại có thành tựu như vậy.

Liễu Phỉ Yên nói:

– Nhờ có ơn tài bồi của nghĩa phụ, thân phận của Đại nhân nhất định phải tiến một bước xác nhận. Hôm nay hai người chúng ta đến, cũng là muốn đại nhân theo chúng ta về Hóa Thần hải, một khi xác nhận thân phận, chắc chắn là việc vui của thiên hạ.

Kỳ Thắng Phong cười lạnh nói:

– Ngươi tính là vật gì? Thân phận của Bổn Tọa, cần các ngươi đến xác nhận sao, quá coi trọng mình đi.

Sắc mặt Liễu Phỉ Yên bình tĩnh nói:

– Đã như vậy, vậy chỉ có thể dùng phương thức không vui mời người trở về.

Kỳ Thắng Phong cười lạnh nói:

– Các ngươi không vui là được rồi.

Liễu Phỉ Yên khẽ cười nói:

– Không vui quy không vui, nhưng mọi người đều là Hóa Thần hải nhất mạch, vừa nãy đại nhân cũng nói. Không bằng người Hóa Thần hải chúng ta đồng lòng, đoạt được Đạo quả phần thắng cực lớn.

Kỳ Thắng Phong gật đầu nói:

– Ngươi nói có lý.

Vi Thanh nhướng mày, sắc mặt có chút khó coi.

Nếu bọn họ liên thủ, phần thắng bên mình liền cực thấp, đặc biệt vừa rồi Tử Xú Tịch nói Quỷ Tu la bị áp chế, lúc này tung tích không rõ, càng làm cho hắn lo lắng.

– Ha ha ha, một đám Nhân loại buồn cười, tự cho là ăn chắc ta sao?

Từ cười ha hả, đột nhiên một lực lượng hùng vĩ truyền đến, ở bốn phía Thái Hư Đạo quả quanh quẩn không tan, không ngừng lượn vòng.

– Đây là, Đạo quả lực muốn tiêu tán sao?

Kỳ Thắng Phong cả kinh, nếu Đạo quả tiêu vong, tổn thất kia liền to lớn.

– Sai, Đạo quả lực vẫn chưa giảm thiểu, trái lại càng ngày càng mạnh, chẳng lẽ còn sinh trưởng?

Vi Thanh cả kinh nói:

– Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Đột nhiên không gian hai bên Đạo quả lắc lư, vô số lực lượng tụ đến, dần dần hóa thành một quả trái cây màu đen.

– Lại một Đạo quả.

Mọi người kinh hô, lộ ra vẻ kinh hãi.

Trái cây hắc sắc kia cùng Thái Hư Đạo quả giống nhau, tràn ra Đạo Vận cường đại, hơn nữa hình thái biến hóa liên tục, tựa hồ còn chưa định hình.

Răng rắc...

Đột nhiên một tiếng rạn nứt vang lên, như sấm sét ở trong lòng mỗi người vang dội, đều trợn to tròng mắt, ngơ ngác nhìn.

Răng rắc răng rắc...

Cái khe trên hắc sắc Đạo quả càng ngày càng nhiều, cuối cùng rạn nứt, mặt ngoài đen nhánh giống như quả xác bóc ra, dần dần triển lộ ra hình dáng, đúng là Hồn Thiên Nghi.

– Bất hảo.

Vi Thanh hét lớn một tiếng nói:

– Động thủ.

Hồn Thiên Nghi lóe ra Chu Thiên Tinh Đấu, giống như là một bộ Tinh Đồ kéo dài, từng mảnh Tinh Không lóng lánh, Tinh Hệ diễn biến, Ngân Hà sinh ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.